Đại Thần niên hiệu Thiên Cùng, mang ý nghĩa của trời, thời gian và con người..
Hoàng thượng niên hiệu Thuận, ngụ ý trôi chảy.
Thuận Đế cũng đã qua tuổi ngũ tuần, cùng Hoàng Hậu thành thân hơn 30 năm, sinh hạ hai năm ba nữ, Ngũ công chúa Vân Nhược Dư là ấu nữ của đế hậu.
Tuy Vân Nhược Dư tuổi còn nhỏ, nhưng đích trưởng tử của Thuận Đế sớm đã trưởng thành, là người thừa kế vương triều này, có thể độc chắn một mặt, bày mưu lập kế.
Không chỉ là Hoàng Thái Tử Đại Thần, cũng là trưởng huynh vô cùng yêu thương Vân Nhược Dư.
Ngày xưa lúc định ra hôn ước, Hoàng Thái Tử Vân Diễn đã không vừa lòng, hiện giờ sự tình phát triển đến này nông nỗi, Tề Loan biết rõ, Thái Tử điện hạ đối với hắn bất mãn càng sâu.
Thuận Đế hôm nay triệu hắn vào cung, nghĩ là muốn hưng sư vấn tội, Tề Loan biết rõ đây là một lần gặp mặt không quá thuận lợi, nhưng hắn lại không nghĩ đến, phía trước chờ hắn, không chỉ có có Thuận Đế và Hoàng Thái Tử, còn có Thất hoàng tử Vân Dật đi học bên ngoài trở về.
Trong ngự thư phòng, tam đường hội thẩm.
Tề Loan quỳ trên mặt đất, trầm mặc không nói.
Ba người ngồi trên cao không ai nói gì, chỉ lãnh đạm nhìn hắn, dường như kiên nhẫn hơn ai hết.
Nhưng là rất nhanh Vân Dật đã thiếu kiên nhẫn chủ động đặt câu hỏi: “Ta nghe nói ngươi muốn cùng Tiểu Ngũ từ hôn?”
“Hồi Thất hoàng tử, thần đúng là có ý này, Ngũ công chúa kim chi ngọc diệp, vi thần thô kệch, thực sự không xứng với Ngũ công chúa, cho nên muốn thỉnh chỉ từ hôn, mong rằng bệ hạ có thể thành toàn.” Tề Loan không bình tĩnh đáp lại.
Hắn vừa dứt lời, Vân Dật liền túm chén trà trong tầm tay ném xuống dưới, nếu không còn có chút lý trí, chỉ sợ muốn chửi ầm lên: “Lời này của Tề tướng quân cũng thật có ý tứ, ngươi cùng Tiểu Ngũ đính hôn gần ba năm, sớm không lùi muộn không lùi, đến lúc này lại tới từ hôn, ngươi cho rằng bổn hoàng tử là kẻ ngốc sao?”
“Chẳng lẽ Tề tướng quân đợi lâu ở Tây Nam, sinh ra tâm tư khác gì khác?” Vân Dật nghi ngờ hỏi.
“Vi thần tuyệt không hai lòng.”
“A… Tri nhân tri diện bất tri tâm, trong lòng Tề tướng quân đến tột cùng suy nghĩ gì, cũng chỉ có ngươi rõ ràng.” Thanh âm Vân Dật vô cùng châm chọc.
Tề Loan có chút bất đắc dĩ, tuy khuất nhục,nhưng cũng chỉ có thể giải thích rõ ràng.
Lời này của Vân Dật nói có hơi mơ hồ, nhưng ở trong Ngự Thư Phòng bao gồm Tề Loan tất cả mọi người đều có thể hiểu được thâm ý trong đó, Tây Nam gần Nam Cương, mỹ nhân Nam Cương nổi tiếng thiên hạ, Vân Dật có suy đoán như vậy cũng tính là bình thường.
“Lão Thất, chớ có nói bậy. Tề tướng quân là nam tử đỉnh thiên lập địa, sẽ không có chuyện dám làm không dám nhận.” Vân Diễn thấy Vân Dật chèn ép Tề Loan một hồi, mới mở miệng ngăn đệ đệ lại, giải vây cho Tề Loan, nhưng sắc mặt cũng không khá hơn là mấy.
Tề Loan không cảm thấy lời này của Thái Tử là muốn giải vây cho hắn, đây rõ ràng là thêm dầu vào lửa, quả nhiên Vân Dật nghe thấy lời này lại nháo lên.
Châm chọc Tề Loan dám làm không dám nhận, một hai phải khi dễ một tiểu cô nương như Vân Nhược Dư: “Hai người các ngươi có hôn ước thiên hạ đều biết, hiện giờ ngươi muốn từ hôn, ngươi muốn tiểu ngũ xử lý thế nào?”
“Việc này trễ nãi này một mình vi thần có lỗi, vi thần sẽ hướng người trong thiên hạ giải thích rõ ràng, việc này cùng Ngũ công chúa không quan hệ, lời đồn đãi vớ vẩn gì đó, vi thần nguyện một mình gánh chịu.” Ngữ khi Tề Loan vô cùng bình tĩnh, phảng phất như đã ở trong lòng nói qua trăm ngàn lần rồi.
Nhưng thành ý của hắn, lại không đủ để đả động gia quyến ba người trong ngự thư phòng yêu thương ấu muội.
Thuận Đế và Thái Tử còn tính là bình tĩnh, chưa từng nói chuyện, nhưng căn bản Vân Dật lại không muốn nghe Tề Loan giải thích nhiều: “Bổn hoàng tử lại không biết Tề tướng quân lại biết ăn nói như vậy? Một mình gánh chịu? Ngươi nói thật ra nhẹ nhàng, nếu không bởi vì chuyện này, tiểu ngũ cũng sẽ không…”
Vân Dật nói đến đây trong lòng càng là buồn bực, tuy rằng vừa mới về kinh, nhưng cũng biết những chuyện phát sinh gần đây, sau khi mẫu hậu sinh hạ Vân Dật mãi tới nhiều năm sau mới có tiểu ngũ.
Dựa theo tuổi lúc đó của mẫu hậu, sinh sản là chuyện vô cùng nguy hiểm, huynh đệ tỷ muội mấy người bọn họ lúc trước lo lắng chờ tiểu ngũ được sinh ra, đương nhiên tiểu công chúa sẽ được huynh tỷ vô cùng yêu thương.
Khoảng cách tuổi tác của Vân Dật và Vân Nhược Dư là nhỏ nhất, hai người huynh muội bọn họ cũng là người thân cận nhân.
Nghe được tin này dữ, Vân Dật đương nhiên đem mọi lỗi lầm toàn bộ tính trên đầu Tề Loan.
“Bổn hoàng tử nghe hoàng huynh nói, tiểu ngũ hiện giờ đang ở trong phủ của ngươi? Nàng có tốt không?”
Tề Loan nhẹ nhàng gật đầu: “Hồi Thất hoàng tử nói, công chúa điện hạ vô cùng mạnh khỏe.”
Ngoại trừ việc ngày ngày đốc thúc hắn đọc sách làm Trạng Nguyên cùng nhớ thương nhà tranh bên ngoài của nàng, hết thảy đều rất tốt.
“Nếu ngươi đã muốn từ hôn với Tiểu Ngũ, có thể chiếu cố tốt cho nàng sao?” Lời nói của Vân Dật tràn đầy không tín nhiệm đối với Tề Loan, xoay người nhìn về phía phụ hoàng và huynh trưởng, muốn hai người đưa nàng hồi cung.
Thuận Đế và Thái Tử liếc nhau, có lúc nào không muốn đem người trở về?