Chương 10

Nếu không phải sau khi Vân Nhược Dư tỉnh lại ai cũng không nhận, chỉ nhận Tề Loan, sao bọn họ có thể nguyện ý để Tề Loan mang Vân Nhược Dư tới tướng quân phủ?

Không phải bởi vì không có cách nào sao.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, Thuận Đế mới không muốn đồng ý cho Tề Loan từ hôn, xem ra tiểu nữ nhi đối với Tề Loan rễ tình đâm sâu, chỉ mới vừa nghe được tiếng gió đã đòi chết đòi sống, nếu thật sự lui thân không biết đến lúc đó còn xảy ra chuyện gì?

Thuận Đế làm hoàng đế hơn ba mươi năm, đã đi qua hơn phân nửa đời người, ai biết còn có thể sống được mấy năm? Ông cũng đã một bó tuổi, sao chịu được cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh?

Thuận Đế tuy là hoàng đế, nhưng cũng là phụ thân.

So với hài tử nhà người khác, dĩ nhiên đau lòng với con mình hơn.

“Được rồi, đều câm miệng hết đi, ở Ngự Thư Phòng cãi cọ ầm ĩ giống cái gì?” Thuận Đế thấy bọn họ nháo một hồi, lúc này mới ra tiếng ngăn lại.

Đầu tiên là quát lớn hai nhi tử.

Lại quay trở lại trên người Tề Loan: “Chuyện từ hôn để sau lại bàn, lúc trước ái khanh tự mình thỉnh hôn ước cùng tiểu công chúa với trẫm, bây giờ không đến ba năm lại muốn từ hôn? Ái khanh xem hôn nhân đại sự là chuyện đùa sao?”

Tề Loan vội nói không dám, Thuận Đế cũng lười nghe Tề Loan giải thích, chỉ nói với hắn một câu quân vô hí ngôn.

Thuận Đế nói vô cùng rõ ràng, Tề Loan cũng biết lúc này không nên nói lời nào mới là chính xác nhất: “Vi thần đã rõ.”

“Nếu đã rõ rồi thì tránh làm ra chuyện khiến trẫm thất vọng.”

Thuận Đế nhẹ giọng phân phó, sau đó lại dò hỏi tình huống của Vân Nhược Dư.



Thấy không còn chuyện gì lớn liền tống cổ Tề Loan rời khỏi cung, trước khi rời đi còn dặn dò mang theo hai thị nữ của Vân Nhược Dư, Lộc Trúc cùng Ngân Điệp.

Nhưng thần sắc Tề Loan lại có hơi phát sầu, hắn không phải để ý tướng quân phủ nhiều thêm hai người, chỉ là không biết nên giải thích như thế nào với Vân Nhược Dư về sự xuất hiện của hai người kia.

Sau khi Tề Loan đem chuyện khó này giải thích với Thuận Đế, hoàng đế bệ hạ lại cực kỳ không phúc hậu nở nụ cười: “Ái khanh đa mưu túc trí, chỉ bằng chuyện nhỏ nhặt này nhất định có thể giải quyết tốt.”

Khuôn mặt Tề Loan tràn đầy bất đắc dĩ nhìn Thuận Đế, không chút do dự mở miệng yếu thế: “Còn thỉnh bệ hạ trợ giúp vi thần một tay.”

“Ái khanh chớ hoảng sợ, trẫm cũng không phải người không nói đạo lý, nhưng hôm nay dù là ai Tiểu Ngũ cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ ngươi, trẫm có tâm cũng vô lực.”

Bây giờ Thuận Đế nhớ tới chuyện này tới, trong lòng vẫn không thoải mái như cũ, không nói ông không biết phải làm sao bây giờ, mà có biết cũng lười đến giúp hắn giải quyết.

Nhưng sau đó, đợi Thuận Đế nghe ám vệ bẩm báo, Vân Nhược Dư một hai phải đòi về ở nhà tranh, đường đường là đại tướng quân lại bất đắc dĩ bị bắt ăn bánh bao trắng ngoài đường.

Ông liền không nhịn được có hơi đồng tình với Tề Loan.

Hạ tấu chương nhìn về phía đại nhi tử bên cạnh: “Lão đại, nói xem Tiểu Ngũ là thật sự bị thương hay cố ý lăn lộn người?”

Vân Diễn thấy phụ hoàng lo lắng, liền khuyên giải: “Phụ hoàng chớ quá mức lo lắng, thái y nói tuy bệnh này rất cổ quái, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Dù sao bọn họ cũng ở kinh thành, có ám vệ nhìn chằm chằm cũng không làm được chuyện gì. Nếu là Tiểu Ngũ thật sự cố ý lăn lộn người, cũng là Tề Loan xứng đáng phải chịu.”

Ngay sau đó như nghĩ tới chuyện thú vị gì đó, trong mắt hiện lên một tia ý cười: “Huống hồ, thời điểm Tiểu Ngũ chưa từng bị thương, không phải cũng vậy sao.”

Thuận Đế vừa nghe thật đúng là chuyện như vậy, không để ý quá nhiều nữa, chuyên tâm phê duyệt tấu chương.



Mà bên kia, Tề Loan mặt không biểu tình đưa hai thị nữ vào tướng quân phủ, trên đường dặn đi dặn lại hai người chớ có kí©h thí©ɧ đến Vân Nhược Dư.

Hai thị nữ đương nhiên cũng hiểu rõ chuyện này có bao nhiêu nghiêm trọng, tự nhiên ngoan ngoãn nghe lời, bảo đảm với Tề Loan sẽ không gây chuyện thị phi.

Sau khi đi vào tướng quân phủ, Lộc Trúc và Ngân Điệp được an trí ở cách chỗ Vân Nhược Dư không xa, đây là do hai nàng tự mình yêu cầu, hy vọng có thể ở gần chiếu cố công chúa.

Nhưng các nàng không nghĩ tới, công chúa căn bản không cần các nàng chiếu cố, không chỉ như thế, còn tận tâm tận lực học tập chiếu cố tướng quân như thế nào.

Xem hai người các nàng hai mặt nhìn nhau, như suy tư gì đó.

Các nàng ở tướng quân phủ mấy ngày, dần dần cảm thấy có gì đó không thích hợp, mỗi lần đối diện với công chúa, công chúa điện hạ như hoàn toàn không quen biết các nàng, chỉ liếc mắt một cái ánh mắt liền dời đi.

Hai nàng cực kỳ kinh ngạc, đều cảm thấy sự tình rất kỳ quái.

Lộc Trúc không thể tin được hỏi: “Công chúa điện hạ rốt cuộc làm sao vậy? Thật sự không nhớ rõ chúng ta sao?”

Ngân Điệp cũng cảm thấy không thể tưởng tượng, nhưng các nàng lại không tin lời thái y chẩn bệnh, suy đoán: “Ta vốn dĩ không tin công chúa sẽ mất trí nhớ, có lẽ thoại bản lần này không có đôi ta.”

Ngân Điệp không muốn tin tưởng, Lộc Trúc sao lại có thể nguyện ý tin tưởng?

Hai nàng đã thông qua nhiều ngày quan sát, chỉ cảm thấy hành động của công chúa điện hạ và trước đây không có khác biệt quá lớn, chẳng qua hiện giờ diễn thêm tình ý chân thành.

Trong Lòng Lộc Trúc có một suy đoán lớn mật: “Vậy không phải là cố ý lăn lộn tướng quân chứ?”

“Nếu thật sự như vậy, chúng ta cũng đừng quản.” Ngân Điệp nhớ tới chuyện này cũng rất là tức giận, hai người nhớ tới tính tình Vân Nhược Dư, còn tưởng rằng nàng tức giận ý muốn từ hôn của tướng quân.