Chương 50

Trong cung mọi người mặt ủ mày chau, trong tướng quân phủ lại năm tháng tĩnh hảo, tới giờ cơm Tề Loan liền trở về phủ, Vân Nhược Dư đã làm tốt cơm chờ hắn trở về, có kinh nghiệm những lần trước bây giờ đối mặt với nghi vấn của Vân Nhược Dư, Tề Loan đã có thể bình tĩnh ứng đối.

Chỉ là vẫn như cũ một chiêu Tề Loan cũng không thể dùng hai lần, ăn xong cơm trưa, hắn liền lưu luyến không rời rời đi.

Vân Nhược Dư hoàn toàn không biết Tề Loan luyến tiếc đồ ăn, chỉ nghĩ Tề Loan luyến tiếc mình, trong lòng càng vui sướиɠ.

Sợi thêu ở Lan Ngọc Phường Tú Tuyến đến cuối cùng vẫn không thể trả về.

Có lẽ nhìn thấy Tề Loan mua nhiều, chưởng quầy còn tặng thêm một ít vật liệu thừa, tuy không tính là nhiều nhưng tốt xấu cũng là màu sắc lượng lệ. Vân Nhược Dư nhìn mấy miếng vải lại đau đầu không biết nên làm gì.

Cuối cùng vẫn là Lộc Trúc và Ngân Điệp nhắc nhở nàng, Đoan Ngọ sắp tới, có thể làm túi thơm.

Vân Nhược Dư vừa thấy hoàng lịch thật đúng là như thế, nàng suy nghĩ liền đi vào buồng trong lấy bạc, để Lộc Trúc và Ngân Điệp hỗ trợ đi mua chút vải dệt và sợi thêu kém một chút.

Lộc Trúc và Ngân Điệp tuy không rõ nguyên do, nhưng cũng không ngỗ nghịch ý tứ chủ tử, nhận được mệnh lệnh liền nhanh nhẹn đi làm.

Vân Nhược Dư còn ngồi trên bàn vẽ hoa văn túi thơm, Đoan Ngọ có tập tục đưa túi thơm, Vân Nhược Dư đương nhiên là phải chuẩn bị cho Tề Loan, nhờ Lộc Trúc bọn họ mua vải dệt và sợi thêu, nàng muốn làm túi thơm đến Đoan Ngọ ra chợ bán, nhìn xem có thể kiếm được chút bạc hay không.

Miếng vải như vậy có hơi lớn, làm túi thơm nhưng thật sự rất dư dả, còn có thể làm thêm túi tiền, chỉ là Vân Nhược Dư lo lắng không biết làm sao.

Thời điểm nàng phát sầu trong lúc vô tình thoáng nhìn thêu qua cây kéo trong rổ, nhìn thấy tịnh đế liên nổi lên liền có ý tưởng.

Buổi tối Tề Loan trở về, nhận được túi thơm cùng túi tiền Vân Nhược Dư tự tay làm.



Hắn nhìn vẻ mặt vui sướиɠ của Vân Nhược Dư, có chút không biết làm sao, hoa văn phía trên hắn có biết, nhưng nguyên nhân cũng là bởi vì biết mới khó xử rốt cuộc có nên nhận lấy hay không.

“Phu quân không thích sao?” Vân Nhược Dư nhìn túi thơm tinh tế nhỏ xinh trước mặt hỏi, nàng làm không có vấn đề gì chứ? Vẻ bề ngoài nói hoàn toàn không có gì kỳ quái: “Phu quân không thích màu sắc này sao, hay là không thích hoa văn này?”

Tề Loan thật sự không muốn nghe thêm màu sắc gì đó, đến hoa văn tịnh đế liên trên cây kéo thật sự là hắn vô tình mua được, cũng không phải bởi vì hắn thích.

Chỉ là lời giải thích, thật đúng là khó mở miệng.

Tề Loan vốn dĩ muốn cùng Vân Nhược Dư từ hôn, hiện giờ bị buộc bất đắc dĩ, mới thay chiếu cố Vân Nhược Dư, nhưng vô luận là tịnh đế liên hay là túi tiền túi thơm, đều quá mức ái muội, hắn không nên nhận.

Thời điểm hắn đang tự hỏi muốn cự tuyệt như thế nào, Vân Nhược Dư lại hỏi: “Hay là, chàng không thích túi tiền ta đưa.”

Tề Loan có đôi khi thật sự cảm thấy Vân Nhược Dư quá nhạy bén, nhìn bộ dáng mất mát của Vân Nhược Dư lại nghĩ tới bệ hạ cùng Thất hoàng tử từng nói, nháy mắt đáp lại: “Thích.”

“Thích.” Tề Loan tiếp nhận túi thơm và túi tiền, phía trên thêu tịnh đế liên sinh động như thật, vải dệt là lúc hắn mua sợi thêu được tặng thêm, Tề Loan nhìn ngứa tay suýt chút nữa ném đi.

Không ngờ được Vân Nhược Dư khéo tay như vậy.

“Thật xinh đẹp.” Tề Loan thật tình khen ngợi.

Vân Nhược Dư vui vẻ ra mặt cầm túi tiền muốn treo lên cho Tề Loan “Cũng thật hợp với y phục hôm này của chàng.”



“Còn có túi thơm này, qua mấy ngày Đoan Ngọ lúc đó có thể mang được.” Vân Nhược Dư nhìn Tề Loan tay không ôm sách vở về, liền nghĩ phải chuẩn bị túi đựng sách cho hắn, chỉ là đã nhiều ngày có lẽ không có thời gian, đợi sau khi mua thêm vải dệt xinh đẹp rồi làm.

“Chàng nhìn xem có đẹp hay không?”

Vân Nhược Dư treo xong túi tiền, thuận tiện nhét túi thơm vào trong tay Tề Loan, nói với hắn mình còn làm thêm một ít, để hắn ngày mai tới thư viện mang theo, gặp những đồng học lúc trước cùng hắn thảo luận phấn mắt cho bọn họ xem nương tử bọn họ có thích hay không?

Vân Nhược Dư nghĩ tốt đẹp, nàng làm túi thơm tinh xảo xinh đẹp, các tiểu nương tử đều sẽ thích.

Nhưng Tề Loan nghe được lời này ánh mắt liền trở nên không thích hợp, hắn nhìn túi thơm trong tay trong tay mình cùng túi tiền, lạnh lùng hỏi: “Nàng còn muốn đưa túi tiền cho bọn họ? Rốt cuộc nàng muốn tặng bao nhiêu túi tiền?”

Chẳng lẽ không phải chỉ có một mình hắn?

“Cái gì?” Vân Nhược Dư chỉ cảm thấy mình nghe không rõ, vì sao lại muốn đưa?

Nàng là muốn bán lấy tiền.

Phu quân vì sao phải phá của như thế, bất quá chỉ là cùng nhau thảo luận chuyện phấn mặt, liền phải tặng đồ?

Tác giả có chuyện muốn nói:

Đại tỷ phu, diễn viên quần chúng được lợi.

Tề tướng quân, tuyệt thế đại oan, mỗi ngày đột nhiên vả mặt không kịp phòng bị.