Chương 49

Ngược lại cùng phụ thân thảo luận chuyện của Vân Nhược Dư, Thuận Đế nhớ tới đống thoại bản kia của Vân Nhược Dư, đột nhiên hỏi: “Các ngươi có biết, Tiểu Ngũ đang diễn cái gì không?”

Vân Dật lắc đầu nói không biết.

Lời này vừa nói ra, Thuận Đế và Thái Tử đều nhìn Vân Dật, chọc đến mức Vân Dật thiếu chút nữa bị sắc nước trà: “Hai người nhìn ta làm gì? Ta thật sự không biết, tuy rằng ta bồi nàng diễn nhiều nhất, nhưng nhị vị cũng không phải không biết, trong cung điện nàng có nhiều thoại bản như vậy, có quyển nào không phải là phu quân cùng nương tử? Có đôi khi nàng còn có thể tự mình viết, ai biết nàng đang diễn cái gì?”

Vân Diễn và Thuận đế nhớ tới những ngày phối hợp cùng Vân Nhược Dư viết kịch, đều có chút đau đầu.

Vân Diễn đề nghị đi tìm xem, xem có phải Vân Nhược Dư đã từng xem qua thoại bản này hay không.

Nhưng bọn hắn là ba đại nam nhân, cũng không thể tới cung điện tiểu cô nương tìm kiếm, nếu giao cho cung nhân, vạn nhất không cẩn thận chạm vào hỏng đống thoại bản kia, sau khi Vân Nhược Dư khôi phục ký ức, bọn họ thật sự không biết nên giải thích như thế nào.

Vốn dĩ có thể tìm Hoàng Hậu, nhưng Hoàng Hậu gần đây trách tội Thuận Đế sủng ái hài tử, Thuận Đế cũng không muốn đi tìm mắng.

Nghĩ tới nghĩ lui rốt cuộc tìm được một người cực kỳ phù hợp, cực kỳ hoàn mỹ Thuận Đế nhìn nội thị bên người, phân phó: “Đi một chuyến tới phủ trưởng công chúa, tuyên trưởng công chúa vào cung yết kiến.”

Hạ Vấn lập tức lãnh chỉ đi làm.

Khi tin tức truyền tới phủ trưởng công chúa, trưởng công chúa Vân Phượng Lam đang ở bên cạnh dạy nhi tử học bài, nhìn thấy Hạ Vấn tới cảm thấy vô cùng kỳ lạ: “Phụ hoàng triệu kiến bổn cung, sao lại để Hạ công công tự mình đi tới ? Là đại sự gì sao?”

Hạ Vấn cười nói với Vân Phượng Lam không có đại sự gì, chỉ là lộ ra một ít ý tứ liên quan đến Ngũ công chúa.

“Cái gì? Tiểu ngũ làm sao? Lại nghiêm trọng vậy sao?” Vân Phượng Lam vừa nghe căn bản không thể nào ngồi yên được nữa, thị nữ vội trang điểm thay đồ cho nàng, vè phần nhi tử thật ra không muốn mang vào trong cung, nhưng cũng không yên tâm để một mình nó trong phủ, đang sầu muộn trùng hợp Cố Cẩm Thời từ bên ngoài trở về.

Nhìn thấy nháo thành một trận lớn như vậy Cố Cẩm Thời nghi hoặc: “Phu nhân, có chuyện gì vậy?”

Vân Phượng Lam vừa thấy trượng phu tựa như nhìn thấy vị cứu tinh đem nhi tử đặt vào trong ngực hắn:“Phụ hoàng tìm ta, ta muốn vào cung một chuyến, chàng ở nhà nhìn Bảo Nhi, ta đi một chút sẽ về, nếu buổi tối không trở lại ta sẽ để người nhắn về cho chàng.”

Cố Cẩm Thời chậm rãi gật đầu, ôm nhi tử nhìn theo thê tử hấp tấp rời đi, gọi Hạ Vấn hỏi tình huống: “Hạ công công cũng biết vì chuyện gì sao?”



“Cố đại nhân.” Hạ thấu đáo cung kính hành lễ, đối mặt với thủ phụ đại nhân tự sẽ không làm bộ làm tịch: “Bệ hạ triệu kiến trưởng công chúa có liên quan tới chuyện của Ngũ công chúa.”

Cố Cẩm Thời gật đầu, bé nhi tử đưa Vân Phượng Lam ra cửa.

Chờ đến khi nhìn không thấy xe ngựa của mẫu thân, hài tử nho nhỏ mới thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng hỏi Cố Cẩm Thời tại sao mẫu thân lại sốt ruột như vậy, có phải bởi vì tiểu dì xảy ra chuyện gì hay không.

Cố Cẩm Thời cúi đầu nhìn nhi tử, bởi vì hài tử tuổi còn nhỏ, tình huống của Vân Nhược Dư hai người phu thê bọn họ chưa bao giờ nói với hài tử, lại không nghĩ tới hài tử nhạy bén như vậy, Cố Cẩm Thời ngồi xổm xuống, ôn nhu nhìn hài tử: “Bảo Nhi vì sao lại nghĩ như vậy?”

Hài tử cao hứng lẩm bẩm nói: “Tiểu dì đã thật lâu không có tới thăm Bảo Nhi.”

“Vậy Bảo Nhi muốn gặp tiểu dì sao?”

Cố Cẩm Thời mới vừa nói xong, liền nhìn thấy trong mắt nhi tử hiện lên một tia giãy giụa, gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, làm phụ thân nhìn thấy thật thú vị, hỏi Bảo Nhi rốt cuộc là muốn hay không?

Bảo Nhi trộm nâng mắt, chậm rãi nói: “Kỳ thật, có nhớ một chút, thật sự chỉ có một chút thôi.”

Thoáng nhìn ánh mắt không tán đồng của Cố Cẩm Thời, Bảo Nhi mới sửa lại: “Thật ra con rất muốn tiểu dì, chỉ cần tiểu dì không cần mỗi ngày đều bắt con đọc sách là tốt rồi.”

Cố Cẩm Thời nhìn hài tử khuôn mặt nhỏ nhíu chặt lại, không nhịn được bật cười.

Hắn nhớ tới ngày xưa bị Ngũ công chúa trở thành phu tử thư viện dạy thê tử còn có nhi tử học tập, không khỏi muốn cười.

So với thê tử và nhi tử đau đầu, Cố Cẩm Thời ngược lại cảm thấy thật không tồi.

“Tiểu dì gần đây bị bệnh, sẽ có một đoạn thời gian rất dài không thể tới gặp Bảo Nhi, nếu có cơ hội mẫu thân sẽ mang con tới gặp tiểu dì, chỉ là bệnh của nàng có chút nghiêm trọng, khả năng sẽ không nhận ra con……” Cố Cẩm Thời không muốn gạt hài tử.

Nhi tử là con mình, Cố Cẩm Thời sao có thể không biết tâm tư của nó, chỉ là không thể lộ ra.