Tề Loan mang theo nghi hoặc cáo lui, nghe theo lời Thuận Đế phân phó, mang theo một ngự y, chỉ là muốn ngự y ủy khuất cởi quan phục ngụy trang thành đại phu dân gian, ngự y cũng chỉ có thể nghe theo.
Trong Ngự Thư Phòng vẫn vô cùng náo nhiệt
Sau khi Tề Loan rời đi Vân Diễn mới khoan thai tới muộn, còn chưa đến gần liền nghe thấy thất đệ ở trong hô to gọi nhỏ.
“Thì ra Tiểu Ngũ mỗi ngày đều nấu cơm!” Vân Dật ghen ghét nghiến răng nghiến lợi, trong thanh âm tràn đầy không thể tin được: “Thì ra mỗi ngày nàng đều nấu cơm cho Tề Loan!”
Trong lòng Thuận Đế thật ra cũng có cùng suy nghĩ với nhi tử, nhưng rốt cuộc ông vẫn là Hoàng đế, có những lời không thể nói trắng ra, thấy Vân Dật như vậy chỉ đành trấn an, “Được rồi được rồi, ngươi là một hoàng tử, không ổn trọng như vậy, truyền ra ngoài chẳng phải sẽ bị người chê cười.”
“Sao có thể ? Nơi này cũng không có người khác.” Vân Dật uống cạn ly trà lạnh trên bàn, ngồi một bên hờn dỗi.
Thuận Đế nhìn bộ dáng này củ Vân Dật, ghét bỏ lắc đầu: “Năm nay ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi? Sao có thể giống như tiểu hài tử vậy được, lúc trước Tiểu Ngũ ở trong cung, nấu ăn ngươi cũng đâu có được ăn đồ ăn nóng hổi, lúc này so đo cái gì?”
Vân Dật nghe đến đây, chỉ cảm thấy ngực như bị một mũi tên bắn vào: “Phụ hoàng!”
Vân Diễn đứng bên ngoài cong môi cười, Vân Nhược Dư làm đồ ăn hương vị rất ngon, chỉ là nàng nấu cơm hoàn toàn tùy thuộc vào tâm tình, hứng thú làm ra đồ ăn ngon sẽ cho người đưa một ít tới các cung, còn sẽ đưa một ít ra ngoài cho trưởng công chúa, tâm tình tốt hơn chút lại gọi bọn họ tới cung của mình ăn cơm.
Vân Dật bởi vì không ở kinh, thường xuyên chạy ra bên ngoài, cho nên rất ít khi gặp được thời điểm Vân Nhược Dư hứng thú.
Mỗi lần hắn vừa rời kinh, cách một ngày Vân Nhược Dư sẽ nấu cơm.
Trùng hợp như là cố ý.
Mỗi một lần bọn họ đều cảm khái Vân Dật vận khí không tốt, Trưởng công chúa còn không có ý tốt để bồ câu đưa tin báo cho Vân Dật.
Chọc đến mức Vân Dật nghiến răng nghiến lợi.
Mà chuyện như vậy liên tiếp phát sinh, Vân Nhược Dư liền lo lắng có phải mình nấu cơm không thể ăn hay không, cho nên Thất ca mới có thể mỗi một lần đều vừa lúc tránh đi.
Lời trằn trọc này để Vân Dật biết được, hắn mới biết được muội muội không phải cố ý, mà là vận khí của mình thật sự kém.
Cho nên biết được Vân Nhược Dư ở tướng quân phủ mỗi ngày đều nấu cơm, những người khác tuy rằng có chút bất mãn, nhưng không ghen ghét lợi hại như Vân Dật.
“Tiểu Ngũ biến thành bộ dáng này, cũng thoát không can hệ với Tề Loan được, thật không biết mọi người vì sao lại luôn thay Tề Loan nói chuyện.” Vân Dật vô cùng buồn bực.
Vân Diễn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, từ gian ngoài đi vào, đánh gãy oán giận của Vân Dật: “Lão Thất, nói cẩn thận.”
Sắc mặt Vân Diễn thoạt nhìn cực kỳ bình tĩnh, nhưng Vân Dật biết bộ dáng này của huynh trưởng, sợ là đã tức giận, theo bản năng rụt cổ lại, nhưng vẫn già mồm như cũ nói: “Ta cũng chưa nói sai, nếu không phải bởi vì hắn muốn từ hôn, Tiểu Ngũ cũng sẽ không……”
Vân Dật còn chưa nói xong, trước ánh nhìn chăm chú của phụ thân và huynh trưởng đành yên lặng nuốt trở về.
“Chuyện này, cô đã đã nói với ngươi, là một chuyện ngoài ý muốn.” Vân Diễn thờ ơ mở miệng, Vân Nhược Dư thật sự bởi vì Tề Loan muốn từ hôn mới có thể bị thương đem hết thảy mọi chuyện đều quên đến sạch sẽ.
Nhưng chuyện này nếu thật muốn trách tội trên đầu Tề Loan, cũng thật gượng ép.
Tề Loan bị thương kỳ thật so với mọi người biết còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, Thuận Đế chấp thuận để hắn hồi kinh tĩnh dưỡng, cũng không dự đoán được sẽ là tình trạng này.
Ở kinh thành nghỉ ngơi hồi lâu, thân thể của hắn cũng hơi có chuyển biến tốt đẹp, vũ đao lộng kiếm còn cần thời gian, Thuận Đế thường xuyên tuyên Tề Loan vào cung, không đơn giản chỉ là quan tâm tình hình gần đây của Nam Cương, càng là vì muốn ngự y điều dưỡng cho hắn.
Nếu không phải bởi vì vết thương không tốt lên, Tề Loan đã sớm trở về biên quan, sao còn có thể ở lại kinh thành.
Tề Loan vì nước chinh chiến thân chịu trọng thương, bởi vì lo lắng cho hậu quả sau này mới muốn từ hôn, không muốn chậm trễ Vân Nhược Dư, điểm xuất phát là tốt.
Về tình về lý, Thuận Đế thật đúng là không có cách nào trách tội được hắn.
Nhưng trong lòng, vẫn có ít nhiều oán giận.
Cho nên Thuận Đế thấy Tề Loan đau đầu như vậy, cũng không có ý tứ muốn hỗ.
“Thần đệ minh bạch, là thần đệ không phải.” Vân Dật quy củ nhận sai, ngồi một bên ăn trà bánh đưa tới, Vân Diễn bất đắc dĩ lắc đầu, không tiếp tục để ý đến đệ đệ của mình.