Chương 38

Trong lòng Vân Nhược Dư nổi lên ý ngọt nhè nhẹ, lại cười lắc đầu: “Không cần mua phấn mặt, thϊếp không thích dùng những thứ đó.”

Tề Loan nhìn khuôn mặt không hề trang điểm của Vân Nhược Dư, cũng biết không phải nàng tìm lý do thoái thác: “Nương tử thiên sinh lệ chất, đương nhiên không cần phấn mặt điểm xuyết, nhưng ta muốn đưa thứ này là tâm ý của ta.”

“Bây giờ vừa không phải là ngày tết, cũng không phải ngày sinh nhật của ta, phu quân muốn mua đồ cho ta làm gì? Quá lãng phí.” Trong lòng Vân Nhược Dư cao hứng, nhưng lý trí vẫn còn, một hộp phấn mặt ở Đan Nhã Uyển tốn hơn một lượng bạc tử, nàng vẫn cảm thấy rất đắt.

“Chuyện tặng đồ này còn cần phải chọn ngày sao? Tự nhiên ta muốn mua, liền mua cho nàng.” Tề Loan nói lời này, tự nhiên cũng nghĩ nhiều.

Thế gia công tử không hiểu gia đình bình thường trải qua mỗi ngày như thế nào.

Tựa như Tề Loan vĩnh viễn không biết ở trong lòng “Nông phụ” Vân Nhược Dư nhà bọn họ rốt cuộc thê thảm bao nhiêu.

“Phu quân nhất định không thể nghĩ như vậy, bây giờ chúng ta vẫn chưa có gì tiết kiệm, mỗi một văn tiền đều là tiêu tốn, phu quân nếu thật sự có lòng muốn tặng đồ cho thϊếp, còn không bằng đọc sách thật tốt, sớm ngày thi đậu công danh lên làm đại quan, đến lúc đó có bổng lộc, chàng muốn tặng quà gì thϊếp cũng sẽ không cản.” Vân Nhược Dư sống thanh tỉnh, biết rõ đối với bọn họ hiện giờ mà nói cái gì mới là quan trọng nhất.

Bây giờ Tề Loan nghe thấy mấy chữ đọc sách thật tốt thi đậu công danh liền đau đầu theo bản năng.

Hắn là một võ tướng, sao lại muốn đi thi đậu công danh làm quan văn?

Bổng lộc hắn hiện giờ cũng có.

Không phải nàng không muốn tiêu tốn sao? Nghĩ muốn mua phất mặt cho nàng lại bị ra sức khước từ.

“Không cần tới Đan Nhã Uyển nữa, nếu hôm nay phu quân đã được nghỉ, không bằng hồi phủ trước, đọc sách thật tốt.” Vân Nhược Dư không có hứng thú gì với phấn mặt, nhưng thật ra chuyện đốc thúc Tề Loan đọc sách nàng càng có hứng thú.

Tề Loan đau đầu không thôi, hắn nói nhiều lời như vậy, không phải là muốn tránh né chuyện này sao?



Kết quả… Vòng tới vòng lui vẫn vòng trở lại, ba câu không rời đọc sách, năm câu không rời thi đậu công danh.

Tề Loan chỉ cảm thấy thật mệt tâm.

“Ta tự mình hồi phủ? Vậy còn nàng?”

“Ta tới phường thêu nhìn sợi thêu, vốn dĩ muốn đưa chàng tới thư viện, trên đường trở về thuận tiện ghé qua, bây giờ nếu không cần đi thư viện, ta liền trực tiếp tới thêu phường.” Vân Nhược Dư tính toán mua một ít sợi thêu về, thêu vài thứ cầm đi gửi bán, cũng có thể kiếm thêm chút bạc.

“Một mình nàng?” Tề Loan kinh ngạc nhìn Vân Nhược Dư, ngay sau đó phản đối nói, “Không được, ta bồi nàng đi, nàng đi một mình ta không yên tâm.”

“Đây là Kim Lăng thành, dưới chân thiên tử còn có gì không yên tâm sao? Bất quá thϊếp chỉ đi tới thêu phường, rất nhanh sẽ quay về, phu quân vẫn nên nắm chặt canh giờ, học tập quan trọng.” Vân Nhược Dư không ngừng thúc giục Tề Loan hồi phủ, nàng muốn đi tới xem vài tú trang nữa.

Nhìn xem sợi thêu phù hợp hay không, có lẽ sẽ trì hoãn rất lâu, nàng không muốn chậm trễ Tề Loan đọc sách.

“Ta không yên tâm.” Tề Loan không dao động, chỉ xem như không nghe thấy lời nói của Vân Nhược Dư, nhưng cũng không thể che lại lương tâm nói phòng thủ Kim Lăng thành không tốt, lời này nếu truyền ra ngoài, là đánh vào mặt võ tướng.

Cho nên Tề Loan chỉ có thể đổi một loại phương thức: “Ta muốn bồi nương tử cùng đi.”

“Cái gì?”

“Ta nói, ta muốn cùng đi với nương tử.” Trong thanh âm của Tề Loan mang theo một tia thẹn thùng, đặc biệt là sau khi tiếp xúc với ánh mắt của Vân Nhược Dư, trong lòng càng cảm thấy không được tự nhiên.

Nhưng lời cũng đã nói ra,đương nhiên không còn cách nào thu hồi lại.

“Sau này ta phải tới thư viện đọc sách, trời sáng ra cửa đến hoàng hôn mới có thể trở về nhà, nghỉ ngơi tắm gội còn phải ôn tập lại bài vở, một ngày như hôm nay thiếu càng thêm thiếu, cho nên ta muốn đi cùng nương tử.” Tề Loan chỉ cảm thấy bản thân mình bây giờ càng thêm không biết xấu hổ.



Nói cái gì cũng có thể nói bừa, hơn nữa còn mặt không đỏ tâm không đập.

“Chàng thật sự muốn đi cùng thϊếp sao?” Tuy Vân Nhược Dư vẫn còn một ít ý trí nhưng đứng trước phân tích lý trí và lời ngon tiếng ngọt của Tề Loan cũng làm quân lính tan rã, không có thê tử nào có thể cự tuyệt.

Đặc biệt là hôm nay Tề Loan nói chỉ muốn bồi nàng..

Vân Nhược Dư sao có thể cự tuyệt?

“Vậy chàng đi cùng với thiép, nhưng ngàn vạn lần không thể hối hận.” Vân Nhược Dư thấy không thể khuyên được Tề Loan đang bất động, chỉ có thể mở miệng nói rõ ràng với hắn trước.

Miệng Tề Loan lập tức đáp ứng, nghĩ thầm cũng chỉ là đi tới tú trang mà thôi.

Kết quả tới tú trang, Tề Loan nhìn sợi thêu rực rỡ muôn màu, chân tay luống cuống, làm sao có thể nhiều như vậy?

Hơn nữa Vân Nhược Dư còn không buông tha hắn, cầm mấy sợi thêu hỏi hắn: “Phu quân, chàng nhìn kỹ ba màu này vàng cam, vàng nâu, vàng tươi màu nào đẹp mắt hơn?”

Tề Loan nhìn mấy màu vàng không khắc lắm trước mắt, cả người đều là hỏng mất.

Đây không phải là cùng một màu sao?

Có chỗ nào khác nhau?

Tác giả có chuyện nói:

Sau khi Tề đại tướng quân bồi tiểu công chúa đi dạo phương thêu một ngày, trong mộng đều là đủ mọi loại màu sắc ~