Chương 35

Vân Nhược Dư đứng trong viện, vẫy tay hướng về phía Tề Loan, nàng cười ôn nhu, trong mắt không hề có vẻ thiếu kiên nhẫn.

Mặc dù thúc giục, cũng sẽ không khiến người khác chán ghét.

Chỉ là Tề Loan không cách nào di chuyển được bước chân, do dự một lúc lâu sau cũng không tiến lên, Vân Nhược Dư cảm thấy kỳ lại, lại gọi hắn một lần nữa: “Phu quân, chàng nhanh lên một chút, chàng còn chần chừ như vậy có bị muộn hay không?”

Tề Loan không có cách nào khác, chỉ có thể căng da đầu tiến lên, Vân Nhược Dư cũng không hoài nghi gì, tự nhiên nắm lấy tay hắn cùng hắn đi ra khỏi chính viện.

“Ta đã cẩn thận suy nghĩ, phu quân đi qua đi đi lại vất vả như vậy, nếu khoảng cách không xa, ta tính canh giờ đưa đồ ăn qua cho chàng, phu quân cũng được ăn đồ ăn ngon nóng hổi.” Vân Nhược Dư phát huy tư chất tính toán tỉ mỉ hạng nhất vô cùng nhuần nhuyễn, không chỉ là tính toán tiền bạc.

Bây giờ còn muốn tính toán thời gian.

“Nương tử a…… Thật sự không cần phiền toái như vậy, đường đi thật sự quá xa.” Tề Loan lăn qua lộn lại nói cũng chỉ có hai câu này, đầu hắn đau không chịu được, cũng không biết rốt cuộc trong nửa canh giờ này chuyện gì đã xảy ra.

Khiến nàng hạ quyết tâm muốn cùng hắn tới học đường.

“Có xa hay không, chàng nói không tính, để ta tự đi tự nói mới tính.” Vân Nhược Dư không để ý đến lời cự tuyệt của Tề Loan, nói cho hắn biết tất cả chuyện này đều có nguyên nhân: “Chàng vội vàng gấp gáp trở về như vậy, chỉ có thể nghỉ ngơi nửa canh giờ, nếu thϊếp đưa đồ ăn tới thư viện cho chàng, đến giờ Ngọ chẳng phải có thể nghỉ ngơi một canh giờ sao? Rất tốt.”

Tề Loan nghe đến đây, cũng có thể hiểu được Vân Nhược Dư dụng tâm lương khổ, nếu hắn thật sự là một thư sinh mà nói chắc chắn sẽ vì có nương tử biết thiện giải nhân ý *như vậy mà cảm động, nhưng Tề Loan không phải thư sinh.

(Thiện giải nhân ý(善解人意): am hiểu lòng người; giỏi đoán ý người)

Cho nên tuy rằng hắn cảm động, nhưng lại đau đầu nhiều hơn.



Dọc theo đường đi hắn bước rất chậm, Vân Nhược Dư năm lần bảy lượt thúc giục đi nhanh lên, nhưng Tề Loan vẫn như cũ làm theo ý mình.

Thật vất vả đi đến chỗ đình viện, Vân Nhược Dư vừa muốn nói gì đó, động tác của Tề Loan so với nàng còn nhanh hơn, hắn cầm sách vở trong tay nhét vào trong tay Vân Nhược Dư vội vàng nói: “Nương tử, ta nhớ tới ta có quên mang một món đồ, nàng đợi ta ở chỗ này một lát.”

Tay Vân Nhược Dư cầm một đống sách vở, còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy Tề Loan chạy nhanh như chớp, nàng gọi vài câu cũng không đáp lại, chỉ có thể ngồi chờ tại chỗ: “Thứ gì mà cần phải gấp như vậy? Vừa rồi còn chần chừ cọ tới cọ lui. Lúc này chạy lại rất nhanh.”

Miệng nàng oán giận, nhưng biểu cảm vẫn cực kỳ dịu dàng, an tĩnh ôm những cuốn sách đó đứng ở đình viện chờ đợi.

Mặc cho ai nhìn đều cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Nhưng Tề Loan vội vàng chạy xa, lại không nhàn nhã thoải mái như Vân Nhược Dư, hắn chạy về chính viện, lập tức gân cổ lên gọi người: “La Sát, nhanh lên ra đây cho ta……”

Một khắc sau, Vân Nhược Dư rốt cuộc cũng chờ được phu quân nhà mình chậm rãi tới muộn, vừa thấy mặt liền nhịn không được đặt câu hỏi:“Rốt cuộc là chàng quên cái gì? Sao lại bước đi chậm như thế?”

“Là cái này.” Tề Loan đưa quyển sách mình đang cầm trên tay cho Vân Nhược Dư, đây là một quyển tuyển tập thơ từ, tương đối nổi danh, là một quyển sách dễ dàng nhìn thấy trong thư phòng. Cũng là quyển sách thường được nhóm thư sinh ở thư viện mượn đọc nhất.

“Vừa rồi ta vẫn luôn suy nghĩ rốt cuộc là nó ở chỗ nào, nên trên đường đi mới chậm chút, sau đó mới nhớ tới là quên không mang đi, thời gian tìm kiếm làm chậm trễ trong chốc lát.” Tề Loan bình tĩnh giải thích.

Vốn dĩ Vân Nhược Dư cũng không có ý hoài nghi, chỉ thuận miệng hỏi, thấy Tề Loan giải thích rõ ràng như vậy, đương nhiên sẽ không nghĩ nhiều.

Hai người cùng nhau đi ra khỏi cửa Tướng quân phủ, người gác cổng canh giữ ở chỗ thị vệ đã sớm nghe được động tĩnh liền trốn đi, Tề Loan biết có thể nếu mình còn kháng cự sẽ khiến Vân Nhược Dư thêm nghi ngờ, cho nên hắn tính toán giải quyết từ nguyên nhân vấn đề phát sinh.

Chỉ là mới ra khỏi cửa, Vân Nhược Dư liền dừng bước chân, nhìn chằm chằm tấm biển lớn ghi hai chữ “Tề phủ” trong chốc lát, tò mò hỏi: “Phu quân, chủ nhân phủ đệ này cùng họ với chàng sao?”

Tề Loan theo ánh mắt của nàng nhìn qua, chỉ cảm thấy trong lòng lộp bộp một hồi, đầu lại bắt đầu đau suy nghĩ nên giải thích như thế nào?



Phủ đệ này là lúc trước hắn đánh Nam Cương đại bại, lập chiến công được bệ hạ ban thưởng, vốn dĩ trên tấm biển này không có hai chữ kia, tướng quân phủ trong kinh thành rất nhiều, nếu phong hào hơn nữa liền có vẻ vô cùng kỳ quái, Tề Loan không thích liền yêu cầu Lễ Bộ đổi thành “Tề phủ”, Tề Loan còn chưa thành thân cũng chưa phân nhà với phụ mẫu.

Vốn là không hợp với lễ.

Nhưng đại gia bên kia treo tấm biển là Trấn Bắc Hầu phủ, cho nên mới không gây ra xung đột gì, năm ấy Tề Loan lập công cùng lắm chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, còn chưa nhược quán*, ở trong mắt Thuận Đế vẫn chỉ là tiểu hài tử.

(Nhược quán 弱冠: con trai đã tròn 20 tuổi. Người xưa lúc 20 tuổi tổ chức “quán lễ” lễ đội mũ 冠礼 biểu thị thành niên, nhưng thể trạng chưa tráng kiện, cho nên gọi là ‘nhược quán”.)

Bởi vì Tề Loan đại bại Nam Cương, Thuận Đế long tâm đại duyệt, đương nhiên đáp ứng yêu cầu của Tề Loan.

Tề Loan nhìn tấm biển kia, chỉ cảm thấy may mắn, may mắn nơi này không phải ở Trấn Bắc Hầu phủ, nếu ở hầu phủ, Vân Nhược Dư chỉ vào tấm biển hỏi hắn như thế nào, Tề Loan thật không cam đoan mình có thể giấu trời qua biển được.*

(Giấu trời qua biển: chính là dùng lời bịa đặt và ngụy trang để giấu giếm người khác ý đồ thật sự của mình, lén lút hành động sau lưng.)

Nhưng để cho hắn khϊếp sợ vẫn là câu hỏi của Vân Nhược Dư chủ nhân của phủ đệ này cùng họ với hắn?

Công chúa nhớ ra rồi?

Tề Loan không quá xác định, liền thử hỏi một câu: “Nương tử…nàng đã nhớ ra rồi sao?”

Vân Nhược Dư nghe thấy lời này, không khỏi nhíu mày, nhớ ra rồi? Đây là có ý gì, sao nàng lại không nhớ mình đã quên mất chuyện gì.

“Thϊếp nhớ lại cái gì?”