Chương 36

“Tên của ta.” Tuy rằng Tề Loan biết câu hỏi này rất kỳ quái, nhưng hắn cũng không có biện pháp tốt hơn, nếu công chúa thật sự nhớ ra cũng xem như chuyện tốt.

Sau khi Vân Nhược Dư nghe xong cũng không có quá mức để ý, chỉ nghĩ là Tề Loan muốn trêu đùa: “Phu quân nói giỡn với thϊếp sao? Sao thϊếp có thể quên tên của chàng?”

“Phu quân họ Tề, danh Quân Đàn, thời điểm trước khi chúng ta đính hôn, chàng chính miệng nói cho thϊếp biết, sau đó chúng ta thành thân, chàng còn tự mình dạy cho ta viết, sao thϊếp có thể quên được?” Vân Nhược Dư cười ôn nhu.

Tề Loan lại có hơi cười không nổi.

Hắn đại khái hiểu được vì sao Vân Nhược Dư chưa bao giờ hỏi tên của hắn, bởi vì nàng đã sớm biết được.

Trong thư phòng của hắn thư tịch cùng tranh chữ, còn có con dấu đều đặt là Quân Đàn, Vân Nhược Dư nhìn thấy cũng hoàn toàn không cảm thấy kỳ quái.

Nhưng Quân Đàn, không phải danh, mà là tự của hắn.

(Tên (danh) là tên riêng do ông, bà, cha, mẹ đặt cho. Tên chữ (tự) thường là giải thích và bổ sung cho danh, giữa danh và tự có mối liên hệ chặt chẽ về ý nghĩa, biểu thị sự hô ứng và bổ sung cho danh, nên còn được gọi là biểu tự. Tên tự được đặt khi đã thành niên và thường do cha mẹ hoặc bề trên đặt cho, cũng có khi do chính bản thân tự đặt. Việc đặt tên tự là chứng tỏ người đó bắt đầu được mọi người trong xã hội công nhận và tôn trọng. )

Loan, lương đống chi ý, Quân Đàn ý vì loan.

Tề Loan xác định được Vân Nhược Dư vẫn chưa khôi phục lại ký ức, không biết là tiếc nuối hay thở dài nhẹ nhõm một hơi, thu lại tâm tình, hướng về phía Vân Nhược Dư mặt giãn ra: “Nương tử thật sự là tư chất thông minh.”

Tề Loan thấy nàng không có ý muốn hỏi nữa, liền thuận miệng giải thích chủ nhân phủ đệ này cùng một họ với hắn, cho nên tấm biển này mới không đổi.

Đây cũng coi như là một loại duyên phận.

Vân Nhược Dư gật đầu: “Vậy phu quân ngươi cứu người này, xem ra vẫn là quý nhân, phủ đệ này được làm rất khí phái, ngày đó thấy người kia cũng toàn thân quý khí, thật sự rất khó tin tưởng nhân vật như vậy ngày xưa sẽ nghèo túng như thế.”

Vân Nhược Dư cảm khái hai câu, liền đem chuyện này vứt sau đầu.



Tề Loan nghe Vân Nhược Dư nói, khóe mắt không ngừng giật giật, nàng nói một câu, Tề Loan càng giật kịch liệt hơn.

Phủ đệ này là ngự tứ, đương nhiên là khí phái.

Vân Nhược Dư ngộ nhận vì người ngày xưa nghèo túng hiện giờ thăng chức rất nhanh là đại ca ruột thịt của nàng, Đại Thần Thái Tử điện hạ.

Có thể không toàn thân quý khí sao?

Cũng không biết Thái Tử điện hạ biết được thân muội muội sửa lại họ cho mình, sẽ có biểu tình gì.

Hai người đều mang tâm sự riêng, không ai nói gì.

Lại đi tiếp một đoạn đường, Vân Nhược Dư nhìn thấy có một thư sinh đi tới, nàng cho rằng thư sinh muốn qua đi, liền theo bản năng nhường đường ra bên cạnh.

Không ngờ được thư sinh này lại ngừng trước mặt Vân Nhược Dư cùng Tề Loan: “Xin hỏi vị huynh đài này, đường tới Tề phủ đi như thế nào?”

Trong phạm vi mấy dặm, gọi Tề phủ cũng chỉ có phủ đệ bọn họ đang ở kia, Vân Nhược Dư nghĩ nghĩ, thư sinh này nói Tề phủ hẳn là nhà bọn họ.

“Đó là nhà của chúng ta, vị công tử này có chuyện gì sao?”

Thư sinh kia thoạt nhìn cũng là người thông minh, nghe Vân Nhược Dư nói như vậy, đại khái liền hiểu được, nhìn thấy cử chỉ thân mật của hai người trước mặt, suy đoán hai người là quan hệ phu thê, liền hướng về phía Tề Loan chắp tay.

“Tề công tử, tại hạ là học sinh thư viện Thanh An, họ Khương, danh Hiền, lần này đến đây là do phu tử gửi gắm, có việc bẩm báo:Buổi chiều thư viện tạm thời nghỉ , Tề công tử không cần đi qua, miễn cho đi một chuyến tay không.”

Khương Hiền thư sinh trước mặt này mồm miệng lưu loát, trật tự rõ ràng, nói chuyện rõ ràng rành mạch.

Tề Loan vô cùng vừa lòng, chỉ nghĩ La Sát rốt cuộc cũng học được cách thông minh hơn.

“Nếu không còn việc gì, tiểu sinh còn có việc gấp liền đi trước một bước……” Khương Hiền nói hết lời, giọng nói của Vân Nhược Dư lại đột ngột vang lên.



“Xin hỏi Khương công tử, thư viện tại sao lại tạm thời được nghỉ?”

Khương Hiền không nghĩ tới này vấn đề này vẫn chưa xong, rõ ràng người kia tìm mình chỉ bảo nói rõ chuyện này với nương tử trước mặt là được.

Khương Hiền cũng là lần đầu nói dối gạt người, khuôn trắng nõn hiện lên một tia xấu hổ như có như không, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Vân Nhược Dư, chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn, trong đầu sốt ruột thành vòng, nhưng có thể nhớ tới cũng chỉ có tứ thư ngũ kinh, còn có thê tử hôm qua mới vừa sinh hạ nhi tử.cho hắn

“Khương công tử? Ngươi làm sao vậy?”

Khương Hiền càng nghĩ càng sốt ruột, tiểu nương tử trước mặt còn đang chờ hồi đáp, quá khẩn trương, trực tiếp buột miệng thốt ra: “Sơn trưởng mới vừa sinh nhi tử, muốn chúc mừng.”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Vân Nhược Dư càng thêm kỳ quái: “Sơn trưởng Thanh An thư viện, không phải đã năm du cổ lai hy*? Còn… Còn có thể sinh nhi tử?”

(Cổ lai hy : (tuổi thọ) xưa nay hiếm (vốn nói về tuổi bảy mươi, ngày xưa cho là tuổi thọ hiếm có))

Khương Hiền: “……”

Tên kia đang nói gì đó?

Tề Loan: “……”

Hắn đúng là không nên ôm hy vọng gì với La Sát mà.

Tác giả có chuyện nói:

Tề Loan sau này:

Tề Loan gây ra chuyện, liên quan gì tới Tề Quân Đàn ta?