Bánh hạch đào ở Bảo Nguyệt Trai không hề rẻ, Tề Loan tính toán với sức ăn của Vân Nhược Dư, mua một bọc nhỏ trở về.
Không phải hắn tiếc bạc, công chúa điện hạ đưa tiền tiêu trên người nàng, Tề Loan cũng không cảm thấy áy náy..
Hơn nữa bây giờ công chúa điện hạ vô cùng tiết kiệm, nếu hắn mua quá nhiều, không chừng lại phải bị nhắc mãi.
Tề Loan bọc theo một bọc nhỏ bánh hạch đào trở lại tướng quân phủ, Vân Nhược Dư vẫn luôn chờ ở nhà chính, nghe thấy động tĩnh lập tức liền ra cửa đón.
Nàng từ xa đã nhìn thấy Tề Loan, không đợi người mở miệng đã chạy qua: “Phu quân, chàng đã trở lại? Có thể gặp được phu tử không? Phu tử có nói gì không?”
Tề Loan làm bộ làm tịch gật đầu trấn an Vân Nhược Dư, ý bảo nàng vào nhà: “Đi về trước lại nói.”
Vân Nhược Dư lập tức gật đầu, dẫn đầu xoay người, đồng thời còn không quên chào đón Tề Loan đi nhanh hơn.
Nhìn bộ dáng nàng gấp không chờ nổi, Tề Loan chỉ cảm thấy vô cùng bi ai, lát nữa không biết nên giải thích như thế nào?
Chờ hắn đi vào nhà chính, Vân Nhược Dư đã an tĩnh ngồi trên ghế, ngoan ngoãn nhìn về phía hắn.
Nhìn dáng vẻ kia trong lòng Tề Loan mềm nhũn, đi đến trước mặt nàng đưa bánh hạch đào qua: “Nàng nhìn cái này một chút.”
Điểm tâm của Bảo Nguyệt Trai đóng gói rất xinh đẹp, Vân Nhược Dư biết chữ, đương nhiên hiểu được đây là gì, trong mắt nàng hiện lên vui sướиɠ, hinh hỷ nhận lấy bánh hạch đào.
Một hồi lâu sau mới bình tĩnh lại, không thể tin được hỏi: “Cho ta?”
Tề Loan yên lặng gật đầu.
Vân Nhược Dư nhận được câu trả lời khẳng định lập tức không còn rụt rè nữa, đem điểm tâm mở ra trước mặt Tề Loan, bên ngoài đóng gói tinh mỹ, bên trong là bánh hạch đào nàng tâm tâm niệm niệm.
Vân Nhược Dư nhéo một khối ăn thử, Hạch Đào Tô hẳn là mới vừa làm không bao lâu, cắn xuống một miếng, xốp giòn thơm ngọt, môi răng vẫn lưu lại hương thơm.
Nàng không tự chủ được nở nụ cười, đem một nửa miếng còn dư lại bỏ vào miệng: “Ăn rất ngon.”
Nhìn bộ dạng Vân Nhược Dư vui vẻ, khiến tâm trạng vốn dĩ có chút không tốt của Tề Loan trở thành hư không, hắn duỗi tay ra vuốt tóc Vân Nhược Dư ra sau tai: “Nàng ăn chậm một chút, tất cả đều là của nàng, không có ai đoạt của nàng, ăn cẩn thận kẻo nghẹn.”
Vân Nhược Dư cầm bánh hạch đào ngồi trên ghế, ăn liên tiếp hai khối mới dừng lại: “Phu quân sao lại tới Bảo Nguyệt Trai mua bánh hạch đào? Cái này hẳn là tốn không ít bạc.”
“Không đắt.” Tề Loan bây giờ có thể mở miệng ra là nói dối: “Sau khi tặng lễ cho phu tử, còn thừa lại một ít, giấy và bút mực của ta có hơi cổ xưa, nhưng vẫn có thể dùng được, không cần phải cái mới, không phải nàng vẫn luôn muốn được ăn bánh Hạch Đào ở Bảo Nguyệt Trai? Hôm nay trùng hợp đi ngang qua, lại vừa lúc gặp cửa hàng không có người……”
“Ta liền đi vào mua một ít.”
Ngữ khí Tề Loan bình tĩnh nói ra những lời này, kiên quyết không nói cho Vân Nhược Dư biết, hắn phải đợi mất nửa canh giờ.
Vân Nhược Dư nghe đến đây, cầm lấy một khối điểm tâm đưa cho Tề Loan: “Phu quân chàng cũng mau nếm thử đi, bánh Hạch Đào ở Bảo Nguyệt Trai thật sự ngon như bọn họ nói.”
Tề Loan không đưa tay ra nhận, lắc đầu nhìn về phía Vân Nhược Dư: “Nàng ăn đi, đây là ta cố ý mua cho nàng.”
Có lẽ cảm thấy chỉ có một mình ăn không tốt lắm, hoặc có lẽ Vân Nhược Dư thật sự muốn chia sẻ bánh Hạch Đào với Tề Loan, nàng trực tiếp đưa bánh đến bên miệng hắn..
Thấy Tề Loan bất động, còn cảm thấy rất kỳ quái: “Phu quân, sao chàng lại không ăn?”
Tề Loan nhìn thoáng qua, chịu đựng khiển trách nội tâm, liền cắn một miếng bánh trên tay Vân Nhược Dư, sau đó dùng tốc độ cực nhanh cầm lấy nửa khối còn dư lại: “Ta tự mình cầm.”
Một bên hắn cảm thấy làm như vậy là không hợp lễ, một bên âm thầm nói với mình, đây chỉ là diễn kịch mà thôi.
Ngũ công chúa bây giờ cái gì cũng không nhớ rõ, ở trong cảm nhận của nàng, mình và nàng là phu thê, phu thê có một ít động tác thân mật cũng có thể hiểu được.
Cho nên, hắn không thể nghĩ nhiều, đây hết thảy đều bởi vì Ngũ công chúa đang bị bệnh, hắn không thể so đo cùng tiểu cô nương sinh bệnh được.