Chương 16

Lúc đầu Lộc Trúc và Ngân Điệp cho rằng Vân Nhược Dư muốn nấu canh gừng, còn đang nghi ngờ tại sao nấu canh gừng lại phải thái nhỏ, liền thấy công chúa đem gừng đã băm nhỏ vào nồi nấu chung với gạo.

Sau một hồi lăn lộn, hạt gạo no đủ liền bắt đầu bung nở ra trong nồi, sợi gừng vàng vàng ẩn hiện, tản ra một mùi thơm độc đáo.

Lộc Trúc và Ngân Điệp là cung nữ, cũng xem như là kiến thức rộng rãi nhưng chưa từng gặp qua cách làm như vậy, không kiềm được hỏi: “Phu nhân muốn làm món gì vậy?”

“Ta đã từng đọc qua y thư, ăn gừng có hiệu quả tốt nhất. Nhưng hương vị lại cay nồng, bình thường chỉ để nấu canh gừng không thể dùng trực tiếp, lúc trước phu quân cảm thấy hương vị này quá mức cay nồng, ta liền nghĩ ra cách nấu cháo.”

Lộc Trúc và Ngân Điệp nghe xong, trong lòng chỉ có hai chữ bội phục.

Cắt nhỏ và nấu cháo, vị cay của gừng này thực sự tan đi rất nhiều.

Vân Nhược Dư cũng là lần đầu tiên làm cái này, cũng không biết là hương vị gì, liền múc ra hai chén nhỏ để Lộc Trúc cùng Ngân Điệp thử trước.

Hai người cẩn thận nếm thử.

Gừng vàng băm nhỏ hòa cùng cháo thơm ngọt mềm mại, hoàn toàn không nếm ra vị gừng cay khó chịu.

Đôi mắt hai nàng sáng lên “Ăn rất ngon.”

“Hoàn toàn không có vị cay, phu nhân thật lợi hại.”

Vân Nhược Dư thấy hai người nói như vậy, trái tim đang treo lơ lửng rốt cuộc cũng buông lỏng, múc cháo còn ở trong nồi ra, rải hành lá và hạt mè đã cắt nhỏ, đảo một hồi, càng thêm cảnh đẹp ý vui, càng tăng lên cảm giác muốn ăn.

Ngân Điệp thấy Vân Nhược Dư đi xa, cầm chiếc bát trông không lên oán giận nói: “Vì cái gì, chúng ta không có hành thái và hạt mè?”

Lộc Trúc chậm rãi uống xong chén cháo còn thừa, trấn an: “Ngươi nên cảm thấy đủ đi, lần này là bởi vì công chúa làm lần đầu, mới có thể cho chúng ta nếm thử hương vị, lần sau có lẽ sẽ không có phần cho đôi ta.”

Còn muốn hành thái và hạt mè?

Có thể uống đã không tồi rồi.

……



Sau một canh giờ, Tề Loan đã dùng xong đồ ăn sáng nhận mệnh tới thư phòng đọc sách, mặt tràn đầy tâm ý nghênh đón Vân Nhược Dư.

“Phu quân, thϊếp nấu cháo cho chàng, chàng nhân lúc còn nóng mau uống đi.”

Khi Tề Loan đến gần Vân Nhược Dư, đã ngửi thấy một hương vị, mới đầu hắn còn tưởng là canh gừng, nhưng rất nhanh đã đánh mất ý niệm này của mình, bởi vì Vân Nhược Dư nói đó là cháo.

Chén cháo kia được đưa tới trước mặt hắn, vị gừng càng thêm rõ ràng, mơ hồ còn có thể nhìn thấy màu vàng của gừng băm bên trong, ánh mắt Tề Loan bắt đầu có chút gì đó không thích hợp.

“Thϊếp đem sợi gừng nấu cùng với cháo, phu quân chàng mau nếm thử xem có dễ ăn hơn chút không.”

Tề Loan nhìn cháo gừng, vị cay cay của gừng không thể nào át đi được, hắn lâm vào trầm tư.

Đem gừng băm nấu thành cháo, đến tột cùng là tại sao có thể nghĩ ra biện pháp này?

Tề Loan nắm muỗng, thoáng nhìn biểu tình hưng phấn của Vân Nhược Dư, do dự hồi lâu vẫn là không thể cho vào miệng được.

Vân Nhược Dư thấy động tác của hắn hồi lâu chưa xong, kỳ quái hỏi: “Phu quân sao lại không ăn? Lúc đầu không phải chàng còn ở tiếc nuối gừng quá mức cay nồng chỉ có thể uống canh không thể trực tiếp ăn được, bây giờ đã không còn là vấn đề.”

Tề Loan: “……”

Rốt cuộc là người nào, lại muốn trực tiếp ăn gừng?

Cuối cùng, dưới ánh mắt ngập tràn chờ mong của Vân Nhược Dư, Tề Loan mặt không đổi sắc ăn vội hết cả chén cháo gừng băm.

Cả người bắt đầu hốt hoảng.

“Phu quân cảm thấy cháo này thế nào?”

“Rất, rất tốt.” Tề Loan còn có thể nói cái gì?

Chờ sau khi Vân Nhược Dư rời đi, Tề Loan mặt không biểu tình rót liên tiếp ba chén trà lạnh, nhưng vẫn không thể xua tan mùi gừng trong miệng.

Nhìn bộ dạng của hắn, La Sát tấm tắc cảm thán, công chúa không hổ là công chúa, lúc này tướng quân hy sinh cũng thật lớn, ngày thường chỉ có chút gừng cũng tuyệt đối không chạm vào.

Hôm nay lại có thể ăn hết một chén lớn.



Chẳng lẽ cháo này thật sự không có mùi gừng cay nồng, còn ăn đặc biệt ngon?

Rốt cuộc thoạt nhìn thật sự đẹp, lại còn rất thơm.

Trong lòng La Sát tò mò, nhịn không được hỏi ra :“Tướng quân, cháo kia uống có ngon không?”

La Sát đúng thật là tò mò, nhưng lời này nghe vào lỗ tai Tề Loan, chỉ cảm thấy phó tướng đang trêu chọc mình, lạnh lùng trừng mắt nhìn một cái: “Câm miệng.”

Kỳ thật Tề Loan căn bản không nếm ra được cháo kia có vị gì, hắn có nhớ lại cũng chỉ toàn là mùi gừng.

La Sát hơi công khóe môi, xem như đã hiểu rõ, tướng quân đối xử với công chúa không giống nhau.

Hoàng mệnh khó trái, tình thế bức bách gì đó, đều là giả.

Suốt ngày lừa mình đến mức thuần thục, nhưng mỗi lần công chúa kêu một tiếng “Phu quân”, không phải chuyện gì cũng có thể làm được sao?

La Sát vốn tưởng rằng mấy ngày trước đây ở ngoài quán ven đường đã là cực hạn, nhưng lại chưa từng thời điểm tướng quân nhà mình đối với công chúa căn bản là không có cực hạn.

Đúng không, đến cả gừng trước giờ không bao giờ chạm vào cũng có thể mặt không đổi sắc ăn hết.

Trước kia chỉ cần ngửi thấy mùi đã lạnh mặt.

La Sát cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ là điểm mấu chốt của tướng quân cũng không còn: “Tướng quân, thời điểm thuộc hạ vừa mới tới đây, nghe phòng bếp nói công chúa mới lấy hết toàn bộ số gừng vừa mua đi, không biết muốn làm gì.”

“Phốc ——” Tề Loan nghe thấy lời này, chật vật ho khan, nhanh chóng cầm sách trên bàn ném qua một bên, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về những ngày sắp tới.

Nếu không, hắn vẫn nên đi thượng triều.

Tác giả có lời muốn nói:

Tề Loan: Ta không đọc sách, ta không xem, ta khẳng định không xem.

Nhưng mà, hắn vẫn là nhìn ~