Chương 15

“Ta không có, ta chỉ lo lắng lây bệnh lên người nàng?” Tề Loan tìm một cái cớ, lại không biết mọi chuyện lại càng bôi càng đen.

“Theo ta thấy vẫn nên tìm một đại phu tới nhìn một cái.” Vân Nhược Dư nói.

Tuy nói nhìn qua không tính là quá nghiêm trọng, nhưng tìm đại phu tới cũng là chuyện tốt, còn có thể thuận tiện nhìn giùm đầu óc của phu quân.

Luôn nói sai gọi nàng là công chúa, chuyện này cũng cần phải giải quyết.

Tề Loan thấy Vân Nhược Dư không dao động, chỉ phải lấy trí thông minh cả đời ra ứng phó, hắn cảm thấy ngày xưa mình chỉ định kế hoạch tác chiến cũng không có kiên nhẫn như vậy.

Nói tóm lại Tề Loan chính là giải thích một hồi với Vân Nhược Dư, tuy rằng hắn có chút không quá thoải mái, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, còn chưa tới nông nổi cần đại phu.

“Thật vậy sao?” Vân Nhược Dư nghe hắn nói một hồi lâu, đại khái cũng hiểu được ý tứ của Tề Loan.

Hắn là không muốn xem đại phu.

Vân Nhược Dư tuy rằng muốn tìm đại phu tới xem kỹ bệnh tình cho Tề Loan, nhưng thấy hắn bài xích như vậy, không kiên trì nữa, nghĩ thầm sau này vẫn còn cơ hội.

Về phương diện y thuật mà nói, nếu là không có biểu hiện dị thường quá rõ ràng, vẫn nên quan sát thì tốt hơn.

Vân Nhược Dư nghĩ một hồi liền kiềm chế tâm tư lại, vạn nhất nàng quá mạnh mẽ thỉnh đại phu tới đây, kí©h thí©ɧ chàng ấy thì không tốt chút nào.

Tề Loan dùng sức gật đầu, hôm nay, hắn nhất quyết không muốn đi học, cho dù Vân Nhược Dư nói thế nào, hắn cũng sẽ không đi.

Rời còn chưa có sáng, chẳng lẽ hắn không cần nghỉ ngơi sao?



“Phu quân nếu không nghiêm trọng, vẫn là nên đi đọc sách, tục ngữ nói một ngày tính toán từ Dần tính ra, có lẽ chàng ngồi dậy đọc một thiên văn chương, biêt đâu bệnh tốt hơn thì sao.” Vân Nhược Dư rất nghiêm túc kiến nghị.

Trong khoảng thời gian ngắn Tề Loan thật sự không phân biệt được Ngũ công chúa là thật tình thật lòng nghĩ như thế hay là đang nói giỡn.

“Ta đã như vậy… Còn phải đi đọc sách sao?” Tề Loan căng da đầu cò kè mặc cả, nếu là trước kia, hắn tuyệt đối không làm loại chuyện này, nhưng hiện giờ đã cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.

Hôm nay, hắn tuyệt đối không đi đọc sách!

Vân Nhược Dư nhìn Tề Loan “Thê thảm”trước mắt, cũng cảm thấy hành vi này của mình có chút quá mức, trong lòng mềm nhũn, không cưỡng bách hắn đứng dậy nữa: “Vậy phu quân ngủ thêm chút nữa, ta tới phòng bếp nấu đồ ăn cho chàng.”

Tề Loan nghe thấy lời này, trong lòng lo lắng không ngừng, công chúa điện hạ tới phòng bếp thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì sao?

Lý trí báo cho Tề Loan biết, lúc này hẳn nên gọi người lại, nhưng hắn lại chậm chạp không có động tác gì.

Chỉ vì trong nội tâm Tề Loan thật sự không muốn đi học bài, có thể trốn nhất thời, vậy thì nhất thời đi.

Chẳng qua Tề Loan được như ý nguyện nằm trên giường, nhưng làm cách nào cũng không ngủ được.

Chốc lát lo lắng Vân Nhược Dư có thể bị thương hay không, chốc lát lại lo lắng phòng bếp có dính phải tai ương nào không, nghĩ tới nghĩ lui, suy nghĩ xong liền trở nên sôi trào, buồn ngủ bị cuốn đi hết, cuối cùng chỉ có thể căm giận xốc chăn lên, ngồi trên mép giường giận dỗi.

Hồi lâu sau, hắn không tình nguyện hô một tiếng ra bên ngoài: “La Sát, người đi nhìn công chúa, chớ để nàng làm bị thương chính mình.”

Chỉ là Vân Nhược Dư đang bận rộn ở phòng bếp hoàn toàn không biết được nội tâm lo lắng cùng rối rắm của Tề Loan. Nàng nhìn nguyên liệu nấu ăn chưa xử lý trong phòng bếp lâm vào trầm tư.



Lộc Trúc và Ngân Điệp thấy thế, liền xung phong nhận việc tới đây hỗ trợ.

“Phu nhân, chúng ta tới giúp ngài đi.”

Vân Nhược Dư nghe đến đó, vội vàng nói với hai người, để các nàng không cần gọi như vậy: “Phu quân hiện giờ bất quá cũng chỉ là một tú tài, công danh không có, nếu bị người khác nghe được, chỉ sợ lại cho rằng chàng quá mức khinh cuồng, đối với chàng là chuyện không tốt.”

Lộc Trúc cùng Ngân Điệp nghe xong mặt không đổi sắc, nhưng thật sự không có cách nào nghe theo lời nàng; “Phu nhân, người để cho chúng ta gọi đi, gọi như vậy chúng ta mới có thể yên tâm. Ngài yên tâm, ra khỏi cửa chúng ta nhất định sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, không để người khác nghe thấy, nhất định sẽ không gây phiền toái cho người.”

Bởi vì hai nàng cũng không rõ ràng hiện giờ trong trí nhớ của Vân Nhược Dư, Tề đại tướng dòng họ võ tướng, nên liền trực tiếp xem nhẹ.

Vân Nhược Dư thấy hai nàng giải thích như vậy, cũng không có lý do phản bác, chỉ có thể chịu đựng các nàng gọi phu nhân, nàng đành nỗ lực thuyết phục bản thân mình.

Đây cũng giống như phu quân ở trong phủ gọi nàng là công chúa.

Chỉ gọi ở trong phủ, ra cửa sẽ không.

Vân Nhược Dư trìu mến nhìn Lộc Trúc cùng Ngân Điệp, kỳ thật có gọi nàng là phu nhân cũng vô dụng, nàng thật sự sẽ không cho tiền tiêu vặt.

Lộc Trúc và Ngân Điệp biết được Vân Nhược Dư muốn chuẩn bị thức ăn cho Tề Loan, hai người nói bóng nói gió một hồi, rất nhanh đã chuẩn bị tốt nguyên liệu, một người nhóm lửa, một người xử lý nguyên liệu.

Suy xét đến tình huống của Tề Loan, Lộc Trúc liền tính toán nấu cháo trắng thanh đạm, chẳng qua Vân Nhược Dư không cho Lộc Trúc cơ hội biểu hiện, tự mình vén tay áo lên, nói với hai nàng để mình tự làm.

“Phu quân trước đây luôn khen tay nghề ta rất tốt, hiện giờ thân thể chàng không khoẻ, ta đương nhiên muốn chuẩn bị đồ ăn cho ngươi, sao có thể để người khác tới làm được?” Vân Nhược Dư nói rất tự nhiên.

Thuận tiện đem gạo đã vo sạch bỏ vào trong nồi, mặt khác lấy một củ gừng rửa sạch thái sợi nhỏ.