Một lần nữa khi trời canh năm Tề Loan bị Vân Nhược Dư đánh thức, hắn không nhịn được lâm vào trầm tư, công chúa điện hạ rốt cuộc đi ngủ khi nào?
Rõ ràng trước khi hắn đi ngủ, Vân Nhược Dư còn không biết đang bận rộn làm gì.
Vì sao khi hắn tỉnh lại, Vân Nhược Dư đã thức dậy rồi? Còn có thể tinh thần phấn chấn tới đây gọi hắn rời giường?
Mấy ngày nay cứ tới giờ này, Tề Loan thật sự vô cùng vất vả, hắn chỉ cảm thấy ngày xưa hành quân đánh giặc cũng không giày vò bằng khoảng thời gian này, không chỉ trời chưa sáng đã phải dậy đọc sách, còn phải tìm mọi cách dỗ dành Vân Nhược Dư.
Đọc sách thì có thể lừa gạt cho qua, bởi vì lúc trước chưa tòng quân, cũng phải ở thư phòng vượt qua đống kinh sách này, chỉ là dỗ Vân Nhược Dư là một chuyện vô cùng khó làm.
Tề Loan căn bản không biết tâm tình Vân Nhược Dư khi nào sẽ thay đổi, rõ ràng một khắc trước còn rất tốt, ngay sau đó lại nghĩ ra một loạt tư tưởng kỳ quái, nàng sẽ không giống như người đàn bà phố phường đanh đá la hét ầm ĩ, chỉ là không nói một lời nhìn ngươi, trong mắt như có muôn vàn cảm xúc.
Tề Loan mỗi khi bị Vân Nhược Dư nhìn chăm chú như vậy, đều cảm thấy bản thân mình làm ra tội ác tày trời.
Thế cho nên mỗi lần đều nhượng bộ, nàng nói cái gì, cũng không có cách nào gì cự tuyệt, chờ phục hồi tinh thần lại đã bị mê hoặc.
Tề Loan lại kiên quyết không chịu thừa nhận việc này, chỉ nghĩ mình đang dỗ tiểu cô nương mà thôi.
Nhưng dỗ người cũng phải có mức độ, hôm nay Tề đại tướng quân quyết định không thể dung túng cho nàng nữa, hắn không muốn đứng dậy học bài chút nào, nắm lấy chăn bông không chịu nhìn Vân Tiêu Nhiên, nhắm mắt lại nói: : “Hôm nay ta cảm thấy không thoải mái.”
Đây là biện pháp hữu hiệu nhất mà trước mắt Tề Loan có thể nghĩ ra, chỉ cần nhắm mắt lại sẽ không phải thấy biểu tình của Vân Nhược Dư, không nhìn thấy gì đương nhiên sẽ không mềm lòng đúng không?
Chỉ là nhìn không nhìn thấy không đại biểu cho việc không nghe thấy, Vân Nhược Dư nghe hắn nói không thoải mái, vội vàng mở miệng hỏi hắn làm sao: “Phu quân chẳng lẽ chàng bị bệnh? Có cần ta đi mời đại phu tới xem qua hay không?”
“Không cần phải đi mời đại phu, mời đại phu xem bệnh phải tốn bạc, ta chỉ cần nằm nghỉ ngơi một hồi sẽ tốt.” Tề Loan vội vàng cự tuyệt, hắn chỉ là không muốn trời còn chưa sáng đã phải đọc sách, nhưng không có nghĩa là hắn muốn tìm đại phu tới bắt mình lăn lộn một hồi.
“Phu quân, nếu thân mình chàng không khỏe, chúng ta vẫn nên mời đại phu đến xem mới yên tâm, số tiền này chúng ta không thể tiết kiệm được.” Vẻ mặt Vân Nhược Dư lo lắng nhìn Tề Loan, khi nói chuyện còn ghé sát vào, duỗi tay muốn sờ thử trán Tề Loan.
Tề Loan căn bản không nghĩ tới Vân Nhược Dư sẽ làm như vậy, cảm nhận được tiếng hít thở gần trong gang tấc, hắn bỗng nhiên mở to hai mắt, hoảng sợ tránh né, lại không cẩn thận bị đυ.ng đầu“Tê ——”
Đừng nói, đúng là đau thật.
“Phu quân chàng trốn cái gì? Bất quá thϊếp chỉ muốn nhìn xem có phải chàng nhiễm phong hàn hay không, ta cũng không phải hồng thủy mãnh thú, tại sao chàng lại muốn trốn thϊếp?” Vân Nhược Dư nhìn thấy hành động này của Tề Loan, cảm thấy có hơi tức giận.
“Ta không…” Bộ dáng Tề Loan có hơi chật vật, căn bản không có cách nào giải thích được hành động của mình vừa rồi: “Chỉ là ta, ta có chút khẩn trương, nàng, nàng dựa vào ta thật sự quá gần.”
Tề Loan thật sự muốn chết, có trời mới biết đến tột cùng hắn đã làm sai điều gì, tại sao mỗi ngày đều bắt hắn phải chịu đựng nỗi khổ này?
“Phu quân, chúng ta đều thành thân lâu như vậy, sao mà chàng vẫn chưa quen?” Vân Nhược Dư có chút bất mãn nhìn Tề Loan: “Chàng nói muốn chuyên tâm đọc sách, cho nên muốn cùng ta phân phòng ngủ, chuyện này ta có thể hiểu, ta đương nhiên không quấy rầy phu quân.”
“Nhưng chúng ta là phu thê, vì sao ta vừa tới gần chàng lại né tránh?” Sự hiểu chuyện của Vân Nhược Dư có giới hạn, nàng có thể vì việc học của phu quân mà hy sinh, nhưng nàng không thể tiếp nhận chuyện Tề Loan đối đãi với nàng như vậy.
Đến lúc này Tề Loan mới hiểu rõ chuyện loanh quanh lòng vòng này, vốn dĩ hắn còn cảm thấy kỳ quái, vì sao Vân Nhược Dư không yêu cầu ngủ cùng giường với hắn, nhưng mỗi lần đến khi đi ngủ đều lưu luyến không muốn rời đi.
Sớm biết như thế hắn hà tất phải lo lắng đề phòng?