Chương 11

Chuyện này không phải là chuyện hai nàng có thể xen vào.

Lộc Trúc nghiêm túc gật gật đầu.

Đã nói tới mức này, Ngân Điệp đương nhiên không có lý do gì không đáp ứng.

Nhưng hai thị nữ các nàng có nghĩ tới nát đầu cũng không nghĩ đến, chủ tử các nàng lại bởi vì hai nàng đi cùng Tề Loan mà nháo lớn một trận.

“Phu quân nhất định phải giải thích rõ cho ta biết, thân phận hai nữ tử kia là sao?” Đến thời gian nghỉ trước, rốt cuộc Tề Loan cũng trộm được nửa ngày nhàn nhã, còn chưa kịp uống được một ngụm trà, đã thấy Vân Nhược Dư hốc mắt hồng hồng tới nhìn hắn.

Nhìn tư thế kia, chỉ sợ hắn chậm trễ thêm một giây, nước mắt hàm chứa trong hốc mắt kia lập tức rơi xuống.

“Nương tử nàng sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Chậm rãi nói.” Tề Loan thuận thế cầm chung trà trong tay đưa qua, nhưng Vân Nhược Dư căn bản không tiếp.

Tề Loan sửng sốt một hồi lâu mới cẩn thận suy nghĩ ý của Vân Nhược Dư là nói hai người kia, là thị nữ từ trong cung hắn mang tới.

Nhưng lời này cũng không thể nói rõ, miễn có thêm nhiều phiền toái, cho nên Tề Loan tự cho là thông minh giải thích: “Đây bằng hữu ta tìm cho nàng.”

Nào biết Vân Nhược Dư nghe thấy lời này, nháy mắt ngây ra như phỗng, nàng ngơ ngác nhìn Tề Loan, không thể tin được lặp lại nói: “Làm bằng hữu? Phu quân chàng muốn nạp thϊếp?”

Nàng nhìn Tề Loan, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy bị thương, vô luận như thế nào nàng cũng không nghĩ đến, phu quân cư nhiên sẽ đối xử với nàng như vậy, rõ ràng đã từng hứa, hai người sẽ đầu bạc giai lão.

Nếu nhiều thêm hai người kia sẽ trở thành thế nào?

Tay Tề Loan run lên, suýt chút nữa đánh mất năng lực nói chuyện: “Chớ có nói bậy, các nàng chỉ tới làm bằng hữu với nàng…Nàng cứ xem hai người bọn họ như tỷ tỷ là được.”



Tề Loan có chút đau đầu, căng da đầu giải thích chuyện hai người Lộc Trúc, lại khẩn trương nhớ tới lúc trước Vân Nhược Dư viết thư cho mình, ở trong lòng Vân Nhược Dư ngẫu nhiên đề cập qua hai thị nữ của nàng.

Nàng viết hai người bọn họ rất chăm sóc nàng, trong lòng xem các nàng như tỷ tỷ mà đối đãi, nhưng chưa bao giờ cùng người nhắc qua, bởi vì lo lắng trưởng công chúa cùng Nhị công chúa sẽ không cao hứng.

Vân Nhược Dư nghe được lời đó, biểu tình trên mặt càng thêm bi thương: “Phu quân sao lại có thể quá mức như vậy, chàng còn chưa trúng cử đã muốn học người nạp thϊếp, không chỉ như thế còn muốn cho nàng hai người vượt qua ta, bắt ta gọi là tỷ tỷ? Phu quân chẳng lẽ muốn ta nhường vị trí chính thê này có phải không?”

Tề Loan càng nghe càng cảm thấy thái quá, bị nàng nói một hồi đến đầu cũng đau, còn không thể không giải thích.

Nhưng nước mắt Vân Nhược Dư lại không tiếng động rơi xuống, rõ ràng không khóc thành tiếng, nhưng chỉ cần nhìn qua thực sự làm người vạn phần không đành lòng.

“Nương tử, ta thật sự không muốn nạp thϊếp, sao nàng lại có thể có ý nghĩ như vậy?” Tề Loan thật sự không rõ.

Nhưng cũng không thể để Vân Nhược Dư rớt nước mắt thế được, cố gắng nhẫn nại dỗ dành nàng hồi lâu, Vân Nhược Dư mới thút tha thút thít nức nở nói: “Đương thời thường xuyên có nam tử, vì cảnh thái bình giả tạo muốn cho thê thϊếp có thể hòa thuận ở chung, liền yêu cầu thê thϊếp lấy xưng hô tỷ muội gọi nhau, chính thê là tỷ, thϊếp làm nhỏ, là muội. Chàng bảo ta gọi hai nàng là tỷ tỷ, như vậy còn không phải là muốn cho các nàng vượt qua ta sao?”

Tề Loan: “……”

Lúc này hắn rất muốn biết rốt cuộc là nam nhân đầu óc không tốt nào làm ra loại chuyện này, chính thê cùng thϊếp tỷ muội gọi nhau, mệt hắn suy nghĩ.

Đây không phải rối loạn cương thường?

“Là ta không tốt, không nói rõ ràng cho nàng, nàng chớ có khóc.” Tề Loan cầm lấy khăn tay của Vân Nhược Dư trên mặt tàn sát bừa bãi lau nước mắt cho nàng, nhẹ giọng nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện.

Nói đó là thị nữ hắn mua về hầu hạ nàng.

“Nhưng thϊếp không cần thị nữ.” Vân Nhược Dư cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng đôi mắt vẫn hồng hồng, Tề Loan vừa nhìn đã cảm thấy đau lòng.

“Ngày thường nàng đi ngủ muộn, thức dậy sớm, dậy sớm còn muốn phá phòng bếp trong phủ… Khụ, là ở trong phủ làm lụng vất vả, sau đó còn muốn giúp ta đọc sách, thực sự rất mệt mỏi. Có thêm các nàng hỗ trợ có thể nhẹ nhàng hơn.”



Ít nhất có người có thể ngăn cản Vân Nhược Dư tới phòng bếp nấu cơm.

Thật sự không dám giấu giếm, Tề Loan thật sự thực lo lắng cho phòng bếp nhà mình, sợ không cẩn thận để Vân Nhược Dư gây ra tai họa.

Vân Nhược Dư nghe tới cuối cùng rốt cuộc cũng ngừng nước mắt, ủy khuất nhìn về phía Tề Loan: “Phu quân nói thật sao?”

Tề Loan trịnh trọng gật đầu, cuối cùng dỗ dành Vân Nhược Dư thật tốt.

Hắn vốn tưởng rằng sự tình đến đây là kết thúc, nhưng vẫn xem nhẹ năng lực của Vân Nhược Dư, chỉ thấy tiểu công chúa tràn đầy không tán đồng nhìn về phía hắn, nói bộ dạng này của hắn hắn không đúng.

Tề Loan cũng lười giải thích, chỉ thuận thế hỏi nàng vì sao không đúng.

“Bây giờ chàng còn không phải cử nhân lão gia, lại học xong những tật xấu cử nhân lão gia đó mua nha hoàn hầu hạ, có mua thì cũng nên mua hai nha hoàn xấu chú, mua xinh đẹp như vậy làm cái gì?”

Trong lời nói của Vân Nhược Dư có hơi chua.

Tề Loan cười như không cười nhìn Vân Nhược Dư, suy tư nên nói với tiểu công chúa thế nào, người này kỳ thật là do chính nàng chọn.

Người hầu hạ bên cạnh Vân Nhược Dư, vô luận là thái giám hay cung nữ, đều có dáng vẻ không tầm thường.

Bởi vì Ngũ công chúa từ nhỏ không thích xấu, người hầu hạ trước mặt quá xấu sẽ khiến nàng sợ tới mức oa oa khóc lớn.

Tác giả có chuyện nói:

Liền ~ tiểu công chúa thích đẹp