Chương 6.1

12

Thời điểm Tống Văn trở về còn cầm theo một hộp cơm, thuận tay đặt trên bàn Ôn Hòa. Thấy được hộp cơm lạnh ngắt trên bàn, rau dưa còn hơi héo, Tống Văn thầm nghĩ may mắn hắn đem về một phần, lát nữa để Ôn Hòa ăn.

Hắn không thấy Ôn Hòa ở trên giường cậu, nghe được tiếng nước trong phòng tắm cho rằng cậu đang tắm rửa không ngờ đi được mấy bước lại thấy Ôn Hòa trên giường Thẩm Minh Diệc.

Bả vai thanh mảnh lộ ra ngoài, bên trên tràn đầy dấu vết xanh tím cùng dấu răng.

Tay Tống Văn cứng đờ, trái tim thoáng chốc ngừng vận hành, đau đến không chịu nổi, cảm giác yết hầu căng trướng, cả người run rẩy.

“Ôn…… Hòa?” Hắn không chắc chắc, khẽ lên tiếng để kiểm chứng.

Ôn Hòa vẫn không tỉnh. Cậu ngủ rất sâu, lông mi dài không nhúc nhích, bộ dáng ngoan ngoãn Tống Văn yêu thích nhất thế nhưng lại đang xuất hiện trên giường của người khác.

Cửa phòng tắm bị mở, Thẩm Minh Diệc từ bên trong bước ra. Hắn để trần nửa người trên, lộ ra cơ bụng săn chắc, rõ ràng, trên mặt tràn đầy vẻ thoả mãn. Khi nhìn thấy Tống Văn, Thẩm Minh Diệc hơi bất ngờ nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình thường.

Hắn qua đi gọi Ôn Hòa, “Bảo bảo, dậy đi, ăn chút gì đã.”

Lời nói hết sức ái muội, Tống Văn lẳng lặng nhìn Thẩm Minh Diệc hôn trán Ôn Hòa. Người trên giường dần tỉnh giấc, mê mang mở mắt ra.

“Đừng đυ.ng nữa, đau.”

Thẩm Minh Diệc cười đến vui vẻ, yêu thích không buông, dùng tay cọ tới cọ lui trên mặt Ôn Hòa làm lơ Tống Văn đang đứng một bên.

Ôn Hòa bị Thẩm Minh Diệc cọ đến tỉnh, có hơi tức giận, “Cậu phiền vậy, cứ chọc tôi làm gì.”

Đã khiến cậu mệt như vậy, giờ còn không cho ngủ, phiền quá đi mất. Sao Thẩm Minh Diệc bây giờ so với lúc trước như hai người khác nhau vậy, khí chất cao lãnh trước kia đâu rồi.

Thật sự rất giống, càng ngày càng..., không phải muốn mắng hắn nhưng…

Càng ngày càng giống đại cẩu.

“Tống Văn?”

Ôn Hòa thấy Tống Văn, hắn hình như đang nhìn cậu. Mới vừa rồi cậu còn cùng Thẩm Minh Diệc làm ra mấy chuyện không tiện để người khác biết, giờ bị nhìn chăm chú khiến cậu có hơi ngượng ngùng, vội kéo chăn che kín người.

Tống Văn cả người cứng đờ, hắn im lặng, tay nắm chặt thành nắm đấm, nhịn ý muốn đem Thẩm Minh Diệc hành hung một trận cho hả dạ, không nói một lời mà rời đi.

“Này ——” Ôn Hòa muốn gọi Tống Văn lại bị Thẩm Minh Diệc ngăn cản.

“Bảo bảo cậu gọi tên đó làm gì.”

Ôn Hòa kỳ quái mà nhìn hắn, “Hai người vẫn chưa làm lành sao?”

Thẩm Minh Diệc không muốn tiếp tục chuyện này, “Tôi cùng tên đó hòa hảo làm gì. Cậu cũng nên cách xa hắn một chút.”

“Vì sao?”

“Hắn không phải người tốt.”

Ôn Hòa tỏ vẻ không đồng ý, “Tống Văn thực tốt mà, sao cậu lại nói cậu ấy như thế.”

“Những gì hắn thể hiện trước mặt cậu đều là giả thôi.” Thẩm Minh Diệc nhéo nhéo má Ôn Hòa, “Sau lưng, hắn ta đối với người khác cũng không được tử tế lắm đâu.”

“Ưm……” Mặt Ôn Hòa bị niết đến đỏ, “Vậy cậu cũng thế sao, cũng là đang giả vờ?”

“Gì cơ?”

“Tôi thấy cậu đối với những những khác cũng không giống khi ở cùng tôi?”

Thẩm Minh Diệc không được tự nhiên mà dời tầm mắt đi, lỗ tai bắt đầu nóng lên.

“Đó là bởi vì thích cậu đấy, ngốc chết đi được.”

“Hở?” Ôn Hòa không nghe rõ, hỏi lại.

“Không có gì.” Thẩm Minh Diệc nói, “Tôi muốn đi ra ngoài một lát, buổi tối chờ tôi về.”

Ánh mắt Thẩm Minh Diệc nhìn cậu thực nghiêm túc, thấy vết thương nơi khóe miệng hắn vẫn còn đang đóng vảy, Ôn Hòa chợt nhớ tới khi nãy Thẩm Minh Diệc giúp cậu liếʍ xong liền hôn cậu, cả khuôn mặt đỏ bừng, không nhìn hắn nữa.

“Cậu đi nhanh đi, tôi muốn đi ngủ.”

Sau khi Thẩm Minh Diệc đi rồi, Ôn Hòa thử nhắm mắt, nhưng làm thế nào cũng ngủ không được. Nằm mãi cũng khó chịu, bụng lại hơi đói, cậu đứng dậy mặc quần áo. Ôn Hòa đang chuẩn bị kiếm đồ ăn thì thấy trên bàn mình có đặt hộp cơm còn chưa mở.

Là…… Tống Văn mang về? Cho mình sao?

Nghĩ Tống Văn không nói một lời liền rời đi, cậu suy nghĩ cả nửa ngày, cảm thấy thật giống với bộ dạng khi đi của Thẩm Minh Diệc ngày trước.

Là bởi vì thấy được hình ảnh mình cùng Thẩm Minh Diệc làm mấy chuyện xằng bậy trong phòng nên mới không cao hứng mà đi sao?

Khả năng cao là như vậy. Phòng bị người khác làm loạn, cho dù là ở tập thể thì cũng khiến người ta tức giận.

Ôn Hòa cảm thấy băn khoăn trong lòng. Cậu mở hộp cơm Tống Văn mang về, cơm vẫn còn nóng, thức ăn tỏa ra mùi hương hấp dẫn. Ôn Hòa ăn hết hơn phân nửa, tính toán chờ khi nào Tống Văn quay lại liền cảm ơn hắn một câu.

Thế nhưng đợi mãi, Tống Văn vẫn không trở về.

*********

Hi mọi người.

Mấy tuần này mình hơi bận nên là không ra chương mới được. Hôm nay rảnh chút ngoi lên up truyện liền. Mình sắp thi rồi nên cũng không chắc bao giờ mới có chương mới nhưng mà đợi khi nào mình thi xong chắc khoảng giữa tháng 5 thì truyện sẽ ra đều lại như trước nhá.

Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ truyện.