Chương 5.3

“Bảo bảo, thoải mái không?”

Thẩm Minh Diệc buông tha cậu, huyệt nhỏ kia đã bị hút đến sưng đỏ nhẹ nhàng run rẩy.

Ôn Hòa cảm thấy nơi đó sắp bị Thẩm Minh Diệc liếʍ hỏng rồi.

“Ưm…… Thoải mái, rất thoải mái.” Ôn Hòa thất thần cất lời. Thanh âm mềm mại như đang khóc lóc, kể lể, “Thẩm Minh Diệc, cậu khi dễ tôi.”

Thẩm Minh Diệc bị bộ dáng này của cậu làm manh đến chết, hắn thật sự rất rất thích Ôn Hòa, “Bảo bảo, tôi chỉ khi dễ cậu thôi.”

Dâʍ ɖị©ɧ chảy ra khỏi hoa huyệt khiến chăn cũng bị ướt. Thẩm Minh Diệc không để bụng, tiếp tục vùi đầu liếʍ. Phía dưới của hắn đã trướng tới mức sắp nổ mạnh nhưng hắn lại muốn liếʍ lấy nơi này. Thẩm MInh Diệc muốn Ôn Hòa chỉ thuộc về hắn, địa phương kia cũng chỉ mình hắn mới có quyền chạm vào.

“A…… Cậu chậm một chút… không được, a……”

Trong bộ phòng ký túc lúc này chỉ còn lại âm thanh liếʍ mυ"ŧ khiến người ta đỏ mặt. Phía dưới Ôn Hòa chảy ra ngày càng nhiều dâʍ ɖị©ɧ. Cậu nắm chặt lấy ga giường, toàn bộ eo nâng cao, cẳng chân thon dài vươn thẳng, kɧoáı ©ảʍ khiến ngón chân cuộn tròn. Ôn Hòa ngẩng cao cổ, chịu không nổi mà thét chói tai.

“Ân, a…… Bị cậu liếʍ hỏng mất... Thẩm Minh Diệc, ha a……”

Đầu lưỡi Thẩm Minh Diệc buông tha âm đế, nhưng lại xấu xa vói vào tiểu huyệt non mềm. Lưỡi hắn bắt chước động tác thọc ra rút vào vừa sắc tình vừa da^ʍ mĩ, lại còn vươn tay an ủi dươиɠ ѵậŧ phía trước.

Ôn Hòa chịu không nổi, cả người run rẩy. Huyệt khẩu cùng dươиɠ ѵậŧ truyền đến từng trận kí©h thí©ɧ, kɧoáı ©ảʍ đồng thời từ hai nơi như điện giật xông thẳng lên đại não. Cậu không rõ đó là cảm giác gì, chỉ cảm thấy cơ thể như bị mất không chế, nâng mông lên muốn thoát khỏi đầu lưỡi của Thẩm Minh Diệc. Chợt một cỗ nhiệt lưu dâng lên, Ôn Hòa không khống chế nổi, cao trào.

“A…… Sao lại, cảm thấy thoải mái như vậy.” Vai Ôn Hòa run rẩy, “Tôi có phải tiểu ra mất rồi không, hức….”

Thẩm Minh Diệc bị dịch thể của Ôn Hòa bắn vẻ mặt. Hắn tùy tiện dùng tay lau lau, bò lên trên người Ôn Hòa, hai tay ôm lấy eo cậu, đem dươиɠ ѵậŧ cọ sát lên nửa người dưới của cậu.

“Bảo bảo không phải tiểu ra mà là cao trào.”

Đôi mắt Ôn Hòa hồng hồng, đuôi mắt ẩm ướt, nhìn Thẩm Minh Diệc, “Thật vậy sao?”

Moi Thẩm Minh Diệc còn dính dâʍ ŧᏂủy̠, Ôn Hòa nhìn đến sững sờ, Thẩm Minh Diệc tiến tới, dán lên môi cậu muốn hôn.

“Không cần, bẩn lắm.” Ôn Hòa không cho hắn hôn, liều mạng quay đầu đi.

Thẩm Minh Diệc không cho Ôn Hòa trốn tránh, kẹp lấy cằm cậu, “Phải hôn, không được trốn.”

“Ưm…… Người xấu.”

Thẩm Minh Diệc hôn môi một hồi lâu sau đó dùng thanh âm khàn khàn mà nói, “Bảo bảo, giúp tôi.”

Ôn Hòa đại não đều trống rỗng, sau khi cao trào cả người mềm nhũn nằm trên giường, căn bản không nghe được Thẩm Minh Diệc đang nói cái gì.

Áo còn bị kéo cao trên cổ, hai tiểu bánh bao bại lộ trong không khí. Ôn Hòa mở to mắt nhìn Thẩm Minh Diệc cởϊ qυầи, thả côn ŧᏂịŧ đã sớm cương cứng.

Là muốn cậu dùng miệng giúp sao?

Thẩm Minh Diệc quỳ gối ở hai bên sườn ngực Ôn Hòa, từ trên cao nhìn gương mặt cao trào đến ửng đỏ kia thầm cảm thán cậu thật xinh đẹp câu nhân.

Hắn cong lưng, hai tay xoa nắn ngực mềm, ép lại sát với nhau sau đó đem dươиɠ ѵậŧ xuyên qua giữa hai khối thịt mềm.

Thẩm Minh Diệc ở giữa ngực Ôn Hòa không ngừng dùng côn ŧᏂịŧ xanh tím thô bạo ra vào, làn da trắng nõn bị cọ sát đến phiếm hồng.

“A…… Không được, nhỏ lắm, lộng không được.” Ôn Hòa bắt lấy tay Thẩm Minh Diệc muốn hắn dừng lại.

“Có thể, bảo bảo, thực thoải mái.”

So với khẩu giao, Thẩm Minh Diệc càng thích nhũ giao hơn, như vậy có thể nhìn thấy gương mặt khi cao trào của Ôn Hòa, rõ ràng không thoải mái nhưng vẫn nhịn xuống để mặc hắn cắm rút

“A…… Bảo bảo, thoải mái lắm.”

Thẩm Minh Diệc cắm đã lâu, hai ngực bị cọ sát mà đỏ bừng, Ôn Hòa cảm thấy da thịt như bị trầy xước.

“Thẩm Minh Diệc, cậu nhanh lên, nhanh bắn đi……”

Hai bánh bao bị ép thật chặt. Hai bánh bao quá nhỏ, nếu như có thể lớn hơn chút thì sẽ dễ dàng hơn nhưng thoạt nhìn, Thẩm Minh Diệc có vẻ vẫn rất thích.

Hắn cau mày, hạ thân nhấp không ngừng, khẽ mở miệng thở dốc, thanh âm trầm thấp khàn khàn, từng giọt mồ hôi trượt xuống cằm, chạy qua hầu kết. Ôn Hòa cảm thấy hắn bây giờ gợi cảm chết mất.

Mắt mã Thẩm Minh Diệc có đôi khi sẽ đυ.ng tới miệng Ôn Hòa, cậu quay đầu tránh né, trái tim kịch liệt nhảy lên, hai đùi đều kẹp chặt.

“Thẩm Minh Diệc……”

“Bảo bảo, ngoan, nhịn một chút nữa.”

Thẩm Minh Diệc tăng nhanh tốc độ thọc ra rút vào.

“A ——”

Sau mười mấy lần nhấp, Thẩm Minh Diệc cuối cùng cũng bắn ra trên mặt Ôn Hòa.

*******

Ét ô ét. Mình edit H thấy cấn quá nhưng không biết sửa thế nào nữa. Nếu mọi người thấy lỗi ở đâu có thể comment để mình sửa nhé (o˘◡˘o)