Chương 5: Rất nghèo

Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới

Trì Khâm trịnh trọng bế cô lên tầng sáu, đẩy cửa phòng hội trường tối qua ra, Lâm Miên im lặng đến mức có thể cảm nhận được vòng tay ấm áp của đối phương và hơi thở nóng hổi đang phả vào đầu mình.

“Sao mỗi lần nhìn thấy em đều xấu hổ như vậy?” Trì Khâm ngồi trên ghế sô pha nhưng không buông cô ra, ngược lại để Lâm Miên ngồi trên đùi mình giống như cách mà công chúa ôm anh.

Giọng nói của anh kéo Lâm Miên trở về thực tại, bộ quần áo mùa hè của cô mỏng và nhẹ, nửa váy bị xốc lên do cử động, giữa làn da của cô và Trì Khâm chỉ cách mỗi một lớp quần đồng phục.

Cô giật mình vì nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của chàng trai đang chậm rãi lan ra từ mông, cô cố gắng đứng dậy nhưng lại bị cánh tay Trì Khâm nhẹ nhàng kéo lại, rồi ngã vào lòng anh.

Lâm Miên rũ mắt xuống, không chịu nhìn anh: “Anh có thể thả tôi xuống được không?”

Giọng điệu cô mang theo chút cầu xin.

Hai người vừa lên lầu nên có đổ mồ hôi một chút, cả hai gần nhau đến mức hơi thở dường như hòa quyện vào nhau mỗi khi nói chuyện.

Trì Khâm ngửi thấy mùi chanh thoang thoảng bắt đầu lan tỏa trong không khí, mang đến chút sảng khoái trong mùa hè nóng bức.

Lòng bàn tay vốn đang ôm eo cô gái hơi cong lại, sau đó, anh không làm khó cô nữa, buông lỏng sức lực trên cánh tay, nặng nề dựa vào ghế sô pha.

Anh nhìn cô gái rời xa mình, bất lực đứng trước mặt, hai chân cô trắng nõn gầy gò và rất thẳng, gấu váy xếp ly lộ ra cảm giác khiêu gợi khiến người ta nhộn nhạo.

Ngón tay vừa bị nắm của cô gái có chút ngứa ngáy.

“Tôi có thể trả lại áo khoác đồng phục học sinh cho anh sau khi tôi giặt lại được không?” Ánh mắt Lâm Miên rơi vào bộ quần áo ném bên cạnh ghế sô pha.

Trì Khâm nhướng mày, cố ý kìm lại lời trêu chọc không tốt của mình: “Mấy ngày nữa nhiệt độ sẽ giảm xuống, không có áo khoác, tôi sẽ lạnh cóng mất.”

“Anh không có quần áo khác sao?” Lâm Miên nghĩ tới Giang Thành mấy ngày nắng đẹp, cho rằng người này là cố ý làm phiền cô, vì vậy thấp giọng vặn lại.

“Nhà tôi nghèo thật đấy.” Trì Khâm nói nhỏ, tựa hồ đang nghĩ tới chuyện khác: “Em có thể đền bù cho tôi bằng cách khác cũng không phải là không thể.”

Lâm Miên nghe thấy trong giọng điệu anh pha lẫn ý cười, liền thận trọng lùi lại một bước.

Trì Khâm nhìn động tác của cô, nụ cười càng thêm sâu, anh đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi đến trước mặt Lâm Miên hai bước: “Em sợ cái gì.”

Tuy nhiên, khi cơ thể anh đến gần, một cảm giác cực kỳ ngột ngạt, ép Lâm Miên phải dựa vào bàn hội nghị, mép bàn bằng gỗ khiến eo cô đau nhức, cô vừa giơ tay lên đã bị chàng trai nhanh mắt, nhanh tay bắt lấy.

Xương ngón tay dài, gân trên mu bàn tay rõ ràng, anh nắm cổ tay Lâm Miên ấn xuống bàn rồi cúi đầu, khí thế khiến người ta phải khuất phục.

“Việc đền bù rất đơn giản.” Vẻ mặt Trì Khâm cho thấy anh đã quyết tâm giành chiến thắng. Cùng với hơi thở đang ngày một tiến đến gần là nét mặt sắc bén được phóng đại trước mặt Lâm Miên, sống mũi thẳng tắp của anh cọ vào phần thịt mềm mại trên khuôn mặt cô.

Ngoài ra, nguy hiểm đang đến.

Vào giây cuối cùng khi mà môi chàng trai sắp sửa đến gần, Lâm Miên đột nhiên quay đầu đi.

Nụ hôn bất cẩn này rơi xuống một bên mặt Lâm Miên, khiến toàn thân cô run rẩy.

Chiếc radio bên ngoài dừng lại và tòa nhà giảng dạy bắt đầu trở nên ồn ào như muốn nhắc nhở cô hãy nhanh chóng kết thúc trò hề này.

Lâm Miên bị đè nén, cảm thấy bối rối, cuối cùng trừng mắt nhìn người mà cô luôn tránh xa trước đó: "Đứng dậy đi."

Giọng cô nhẹ nhàng, với giọng mũi khiến người ta thương xót.

“Chúng ta có thể bàn bạc các điều kiện sau.” Trì Khâm trầm giọng, anh vòng tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cô gái rồi đặt lên bàn, ngang tầm mắt với anh.

Lâm Miên vùng vẫy vô ích, đẩy anh bằng cả hai tay mà không hề chú ý đến mức độ nghiêm trọng.

Tuy nhiên, cô dễ dàng bị bàn tay to lớn của chàng trai tóm lấy, bị anh giữ lại sau lưng, toàn thân cô bị ép nghiêng về phía trước, áp vào ngực Trì Khâm. Do động tác giãy dụa tạo ra ma sát nhỏ, cảm giác tê dại truyền ra từ ngực cô, và nơi qυầи ɭóŧ của cô đang trải qua những thay đổi mà chỉ bản thân mới biết.

Cô giống như một con ruồi không đầu, muốn tránh xa nhưng lại bị khống chế gần mặt đất hơn, nhìn thấy đôi mắt đang ngày càng đen tối của Trì Khâm và khí tức nguy hiểm trên da, Lâm Miên bị buộc phải bật khóc.

Khi nước mắt sắp rơi xuống má, bàn tay mạnh mẽ của chàng trai đã nắm lấy cằm cô khiến cô không thể quay mặt đi.

Buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh.

Giây tiếp theo.

Một nụ hôn nồng cháy rơi xuống môi cô.

Trộn lẫn với mùi cay đắng trên người Trì Khâm còn có hơi thở nóng ẩm.