Chương 4: Lần thứ 2

Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới

"Lớp trưởng, đến văn phòng." Lâm Miên đang ghi chép nghe tiếng gọi liền dừng lại, ngước mắt lên gật đầu với giáo viên tiếng Trung trên bục.

Khi chuông reo, cô nhét chiếc áo khoác đồng phục vào bên trong hộc bàn, dù không biết hôm nay có gặp lại chàng trai hôm qua hay không nhưng cô vẫn giặt quần áo và mang theo bên mình, vì muốn lịch sự.

Đến văn phòng lấy vở bài tập trên bàn, giáo viên tiếng Trung - Chu Tịnh là một cô giáo trẻ vừa mới trở thành nhân viên chính thức của trường, cô luôn yêu mến bản tính ngoan ngoãn của Lâm Miên.

“Mắt em bị sao thế?” Chu Tịnh đặt cuốn sách xuống, nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cô gái.

Động tác của Lâm Miên hơi dừng lại, trong lòng có chút chua xót: “Tối qua em ngủ muộn xíu.”

"Nếu có chuyện gì thì hãy nói với cô nhé." Cuối cùng, Chu Tịnh cũng nói một lời với cô, Lâm Miên ngoan ngoãn gật đầu.

Phòng học ở tầng hai, phòng giáo viên ở tầng bốn, trong giờ tập thể dục buổi sáng, âm thanh duy nhất có trên hành lang là tiếng bài tập trên radio. Khi Lâm Miên cầm bài kiểm tra đi xuống tầng ba, cô đυ.ng phải một người đang định đi lên lầu.

Giấy kiểm tra vương vãi khắp sàn nhà.

“Tôi xin lỗi.” Lâm Miên vội vàng quỳ xuống, thu dọn bài thi.

Khi cô nhặt nó lên cạnh giày của người đối diện, một giọng nói vang lên từ trên đầu cô.

"Lần thứ hai."

Giọng của người con trai có vẻ vui tươi, ở cuối, âm điệu có hơi cao.

Bàn tay cầm bài thi của Lâm Miên cứng đờ, âm thanh đặc biệt đến mức khiến cô nhớ đến hình bóng trên tầng sáu ngày hôm qua.

Cô đứng dậy và nhìn vào mắt người kia.

Ánh nắng chào buổi sáng chiếu vào từ cửa sổ hành lang, chàng trai đứng ở bậc thang phía dưới cô, ngược sáng, so với ánh sáng lờ mờ ngày hôm qua, hôm nay, Lâm Miên có thể nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt của anh.

Anh có vẻ ngoài rất hung dữ, lông mày thẳng, đôi mắt có nụ cười trêu chọc không chạm đến đáy mắt, hàm dưới hơi nhếch lên, sắc sảo và rõ ràng, khi nhìn mọi người có chút lạnh lùng, trầm tính.

Nhưng Lâm Miên biết rằng con người này có nhiều điều hơn vẻ bề ngoài.

Ai mà chả biết, cách đây không lâu có một nam sinh mới chuyển đến lớp 2- 3, không lâu sau khi đến trường, anh đã mang theo vài giang hồ khét tiếng của trường cấp 2 trực thuộc và bắt đầu gây chiến với trường dạy nghề lân cận. Ngay cả một người như Lâm Miên, người mù quáng không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài cửa sổ, cũng sẽ thỉnh thoảng nghe về những việc làm đáng kinh ngạc của anh.

Hôm nay thì nghe tin ngủ quên, ngày mai lại nghe được tin gọi đi đánh nhau, rồi ngày kia thì từ chối một cô gái.

"Tôi nói, xin lỗi lần thứ hai." Chàng trai bước lên một bậc, giam cô gái giữa tay vịn cầu thang và cơ thể anh, nhìn đôi tai dần dần đỏ lên của cô, tương phản rõ rệt với làn da trắng trẻo ấy: "Tôi muốn hỏi áo của tôi ở đâu?"

Lâm Miên ôm bài kiểm tra trong tay, đứng giữa hai tay anh, hoảng sợ cúi đầu nói: "Ở trong lớp, tôi đi lấy."

Trì Khâm không làm khó cô nữa mà tránh xa cô ra: “Tôi ở đây đợi em.”

Khi Lâm Miên trở lại lớp học, trong lớp không có ai, sàn phòng học vừa mới được lau chùi vẫn còn ướt, cô cúi xuống lục lọi cái hộc bàn, chiếc áo vẫn còn ở đó khi cô rời đi, nhưng bây giờ nó đã hoàn toàn biến mất.

"Cậu đang tìm cái này à?"

Lâm Miên vừa quay người lại thì thấy Yến Kinh đang đứng ở cửa, tay cầm chiếc áo khoác màu xanh đậm, cười tươi đến mức tim cô run lên.

"Trả lại cho tôi." Lâm Miên đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Khóe miệng Yến Kinh hạ xuống: "Không biết lịch sự khi nói làm ơn à? Mẹ cậu không phải dạy cậu sao, hay là chỉ dạy cậu cách lên giường đàn ông thôi?"

Lâm Miên đang định bước tới chộp lấy quần áo, nhưng khi nghe những lời này, cô đột nhiên mất hết sức lực, bị cô gái trước mặt đẩy xuống, quần áo cũng ném lên người cô, bộ quần áo vừa mới giặt xong đêm qua, đang nằm trên mặt đất với những vết nước còn chưa khô.

“Tôi không có.” Lâm Miên vẫn cố gắng nói ra điều bản thân muốn bác bỏ.

Yến Kinh bước về phía trước, túm tóc cô, lọn tóc đuôi ngựa của cô gái buông xõa xuống: "Nhưng tôi chỉ thấy cậu ghê tởm.” Nói xong, cô ta giơ chân lên giẫm vào ngực Lâm Miên.

Lâm Miên dựa vào tường cố gắng đứng dậy, nhưng mặt đất quá trơn, khiến cô không thể có sức để đứng lên được, cùng lúc đó, cô nhìn thấy một người đang đến gần.

Đột nhiên, một chiếc ghế bị ném vào và đập vào chân Yến Kinh. Người tới không biết đã dùng lực như thế nào mà khiến cô ta ngã xuống đất, nhìn ra cánh cửa một cách kinh hãi.

"Có thôi hay không?" Chàng trai đang đứng ở cửa, gân xanh nổi lên từ việc ném chiếc ghế có thể nhìn thấy rất rõ bằng mắt trần, chúng ẩn hiện trên lớp da và toát lên một cảm giác rất mạnh mẽ.

Anh tiến lại gần vài bước, nắm lấy quần áo trên tay Lâm Miên và che váy xếp ly của cô, sau đó vòng tay qua đầu gối rồi bế cô lên.