Chương 2: Ai nói tôi muốn trở lại

Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới

Một tiếng thét đánh tan sự yên tĩnh ở quảng trường rộng lớn: "Học sinh kia lớp nào đó, tại sao còn chưa đi!"

Lâm Miên cố gắng hết sức che đậy sự xầu hổ của bản thân, ôm cặp sách trước ngực một mạch chạy ra khỏi cổng trường, lúc đi ngang qua bảo vệ cô nhỏ giọng nói xin lỗi.

"Xin lỗi, em đến muộn."

Tiết tự học buổi tối của trường trung học phụ thuộc kết thúc lúc 9 giờ rưỡi, đường mùa hạ ban đêm vẫn có vài người đi tản bộ, Lâm Miên bước nhanh dọc theo nơi có người.

Cho đến khi ra khỏi con đường của trường trung học phụ thuộc, xác nhận không có người ngồi canh chừng mình, cô thở phào một hơi.

Khoác trên người đồng phục trường trung học phụ thuộc màu xanh đậm rộng thùng thình, bên trên còn vươn mùi hương của nam sinh, vị đắng của bạch đậu khấu trộn lẫn với hương cam nhè nhẹ quắn lấy cô.

Giống như mọi ngày, Lâm Miên chạy nhanh lên cầu thang, không cho phép bản thân quay đầu nhìn phía sau, hành lang tiểu khu cũ nát đen như mực đèn cảm biến âm thanh đã sớm không còn hoạt động, dùng đèn pin của điện thoại để lấy chìa khóa mở cửa.

Trực tiếp ném cặp sách xuống, tắm rửa thay đổi quần áo.

Nhiệt độ máy nước nóng hôm nay đặc biệt nóng, Lâm Miên không xoay người chỉnh lại nhiệt độ, cô mặc cho nước nóng dội từ trên đỉnh đầu xuống cho đến khi làn da quen với độ nóng cô từ từ nhắm hai mắt tận hưởng cảm giác thả lỏng hiếm có.

Đem bọt sữa tắm mạnh mẽ chà xát trên người, Lâm Miên cúi đầu ngửi thấy mùi chanh thoang thoảng, thay vì mùi toilet ở lầu 6 lại xen lẫn mùi nước hoa hỗn tạp đến ngạt thở của tụi con gái chỉ tồn tại trong nội tâm cô.

Còn có vừa rồi dính phải mùi trên đồng phục nam sinh.

Cô đều không thích.

Tắm rửa xong đã sắp 11 giờ, xác nhận cửa nhà đã khóa trái cẩn thận Lâm Miên trở về phòng ngủ của mình, từ gầm giường lấy ra một hộp thuốc lá được giấu bên trong.

Tách tách ---- âm thanh bật lửa trong đêm vô cùng vang, Lâm Miên không lưu loát châm lửa, nhìn khói thuốc bay lượn lờ.

Cả người tựa vào cửa sổ, bên ngoài tiếng ve kêu dần dịu đi, dưới ánh đèn đường màu vàng là cặp tình nhân nhà hàng xóm, có lẽ là vừa đi chơi về, nam sinh tắt máy chiếc xe gắn máy ôm nữ sinh cùng đứng dưới ánh đèn đường hôn nhau, động tác nhìn qua cũng không hề dịu dàng.

Lâm Miên bật đèn ngủ lên, tựa vào kính hút một ngụm thuốc, im lặng nhìn bọn họn bên dưới.

Đôi tình nhân dưới lầu thân mật một lúc lâu xong nữ sinh trở về nha, tiếng động cơ xe gắn máy của nam sinh dần đi xa.

Lâm Miên đẩy cửa sổ ra để mùi khói thuốc tản đi, ghé vào khung cửa sổ cảm nhận cơn gió mùa hè chậm rãi thổi qua tóc, đuôi tóc quét qua gò má có chút ngứa.

Cô ngạc nhiên nhìn chằm chằm đốm lửa nhỏ lập lòe ở tòa nhà đối diện, hóa ra còn có người giống như cô nửa đêm 11 giờ ở ban công tận hưởng thời gian cuối ngày.

Sau khi những cảm xúc bị đè nén trong lòng cô được thả lỏng, Lâm Miên đã làm một hành động mà chính cô cũng không thể hiểu nổi.

Dùng điếu thuốc sắp cháy hết cô viết lên không trung "Hi", tia lửa lóe lên trong bầu trời đêm tối tăm rồi biến mất, nhận ra bản thân có chút mất kiểm soát, cô dập tàn thuốc và đóng cửa sổ lại.

Kéo chặt rèm cửa sổ lại, sau đó nằm xuống, mơ về tương lai tươi sáng rực rỡ.

Sẽ không giống hiện tại.

"Em nói này anh Trì, rốt cuộc khi nào anh mới về Bắc Kinh?" Trì Khâm tựa trên ban công nghe điện thoại.

Anh thu lại ánh mắt nhìn chằm chằm vào tòa nhà đối diện, giọng điệu đặc biệt thờ ơ: "Ai nói tôi muốn về?"

"Anh anh cũng chỉ là nhất thời tức giận đưa anh qua bên đó một thời gian thôi, anh thật sự không về à?"

"Không về." Trì Khâm nhìn ánh đèn yếu ớt đã tắt: "Giang thành cũng không tệ."

Người bên kia điện thoại hỏi: "Có ý gì?"

"Xem mấy cặp yêu nhau hôn môi cũng rất thú vị, có được không?" Trì Khâm cầm điếu thuốc giữa ngón tay cùng người bên kia nói chuyện.

"Xem người ta hôn?"

Trì Khâm dừng một chút phản ứng lại, khẽ nhếch môi: "Đúng vậy."