Chương 1: Trì Khâm

Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới

“Mày muốn đứng lên sao?”

Lâm Miên ngồi xổm trong góc, hai tay ôm đầu gối thật chặt, không cho chút không khí nào lọt vào trong, bởi vì không có áo ngực che lại nên đầṳ ѵú nhanh chóng bị chiếc quần vải thô chà xát tới nỗi cứng lên, đâm vào đầu gối.

Một đám nữ sinh vây quanh cô cười nhạo, người bên cạnh trả lời nữ sinh đứng giữa một cách nịnh nọt, “Sao nó dám đứng lên được?”

“Bò từng bước cũng thú vị lắm, lần sau gặp lại.” Nhan Kinh nhìn nữ sinh trong góc giống như nhìn một món đồ chơi, cong môi quay người đi.

“Còn cái áo này tính sao?” Một nữ sinh khác móc chiếc áo ngực ren trắng bị người khác dẫm vẫn còn hằn dấu chân và dính nước dơ lên, hỏi.

“Ném tới trước mặt nó đi, xem nó chọn mặc hay không cũng rất vui.”

Tiếng bước chân và tiếng cười nhỏ dần, trên hành lang cũng yên tĩnh lại, Lâm Miên ngẩng đầu lên, nhặt lấy áo ngực bị vứt xuống đất đi tới bồn rửa tay giặt, bởi vì không có xà phòng, nên dù cô có vò bao nhiêu lần thì vết bẩn vẫn còn.

Buổi tối chỉ còn lại một tiết tự học cuối cùng, chủ nhiệm lớp của Lâm Miên đã mang thai năm tháng, tiết buổi chiều vừa kết thúc đã đi về nhà. Cho nên đám nữ sinh kia mới có thể lộng hành như vậy.

Trên lầu sáu không có phòng học, chỉ có phòng tiếp khách trống trơn, cùng với đèn thoát hiểm màu xanh phát ra ánh sáng nhấp nháy đáng sợ trên hành lang.

Ánh trăng chiếu xuống sàn nhà càng thêm lạnh lẽo.

Lâm Miên khoá cửa từ bên trong, đột nhiên cô thả lỏng vai, cơ thể dựa vào cửa từ từ trượt xuống, cho đến khi cô ngồi hẳn xuống sàn nhà lạnh buốt mới lấy di động ra nhắn lại câu nói kia.

“Mẹ, con muốn chuyển trường.”

Bên kia hiếm hoi lắm mới trả lời nhanh như vậy, bíp một tiếng, màn hình lóe lên có hơi chói mắt.

“Lại mè nheo cái gì đó.”

“Tối nay tao không về, không cần đợi cửa.”

Lâm Miên nhìn chằm chằm vào khung chat, ánh mắt không biết nên tập trung vào cái gì, màn hình điện thoại không được phản hồi, giây cuối cùng trước khi nó tắt đã chiếu sáng những giọt nước mắt không thể kìm nén được của cô nữ sinh.

Tiếng khóc vang lên trong gian phòng trống trải, tiếng thút thít xen lẫn vào tiếng hít thở. Lâm Miên còn phải chú ý nén tiếng khóc lại, tránh để tiếng quá lớn sẽ khiến người khác tò mò đi lên.

“Ồn ào quá.”

Bỗng có tiếng nói như tiếng sấm vang lên trong phòng.

Vừa tối tăm, vừa lạnh lùng còn có sự mất kiên nhẫn khi bị đánh thức.

Lâm Miên trừng mắt, tiếng khóc nghẹn lại trong cổ họng, nhìn cánh tay duỗi ra từ chiếc ghế sô pha phía sau bàn dài, “rầm” một tiếng, người kia đặt chiếc điện thoại mở sẵn đèn pin lên xuống bàn, đồng thời ngồi dậy.

Ánh đèn chiếu sáng gương mặt của nam sinh, mái tóc bị vò rối vì mới vừa tỉnh ngủ, đuôi mắt hẹp dài, nhíu lại thành một nếp nhăn khá sâu, anh bực bội xoa cổ.

Ngước mắt lên nhìn về cái cục nhỏ đang ngồi xổm ở phía cửa.

Sau khi hết hoảng sợ, Lâm Miên cảm thấy xấu hổ, ậm ừ nói câu, “Thật xin lỗi.”

Người đang ngồi dưới đất từ từ đứng lên, ánh trăng phủ lên người cô, thịt mềm trước ngực bởi vì hành động đột ngột mà đung đưa, hằn lên một đường cong mờ ám trên áo sơ mi mùa hè.

Còn chưa phát hiện ra à.

“Chờ chút.” Nam sinh lên tiếng gọi cô lại, “Tới đây.”

Trong bóng tối, giọng nói bị phóng đại gấp nhiều lần, Lâm Miên trố mắt ra. Đợi lấy lại tinh thần thì bản thân đã đứng trước bàn dài, đèn pin điện thoại ở giữa hai người.

Cô nhìn chằm chằm vào cổ áo xộc xệch vì ngủ của nam sinh để lộ ra xương quai xanh, đặc biệt không thể bỏ qua thứ nhô lên giữa hai chân mở rộng của người kia.

“Bất lịch sự.” Lâm Miên nghe thấy ý cười từ trong giọng điệu của nam sinh.

Sau đó một cái áo khoác bị ném xuống đầu Lâm Miên, che khuất đi ánh sáng còn sót lại trước mắt cô.

Trì Khâm cầm di động trên bàn lên, nhìn cô gái trước mặt nắm chặt chiếc áo màu trắng, áo khoác của anh lớn hơn cô rất nhiều, che khuất đôi mắt đẫm lệ đáng thương của cô gái nhỏ.

–– –– Còn có chiếc áo sơ mi bởi vì ướt đẫm mà trở thành trong suốt, lộ hết ngực cô ra.

Mãi cho đến khi cánh cửa đóng lại “cạch” một tiếng, Lâm Miên mới từ từ kéo chiếc áo ra khỏi đầu, có một thứ bị rớt ra khỏi áo rơi xuống đất.

Lâm Miên cúi người, ngón tay tinh xảo nắm chặt một tấm bảng tên nhỏ, nhờ ánh trăng nên cô mới thấy rõ chữ trên đó.

Lớp 12-2, Trì Khâm.