Chương 42

----

Cô bước vào, bất thình lình lên tiếng:

"Sao mới sáng sớm mà đã hút thuốc rồi?"

Trên người Tống Nam Chi giờ đây mặc một chiếc váy ngủ dài tay màu trắng, mái tóc dài ẩm ướt xoã trên lưng, khuôn mặt xinh đẹp đến mê người.

Tần Thịnh nhìn chằm chằm Tống Nam Chi một lúc, hỏi ngược lại: "Em nói xem?"

Đối với Tần Thịnh mà nói, Tống Nam Chi cũng chính là một thứ thuốc gây nghiện.

Ở trước mặt cô, khả năng khống chế của anh gần như bằng không.

Bởi vì tối hôm qua uống rượu, nên hôm nay Tống Nam Chi vừa rời giường không bao lâu đã cảm thấy đau đầu, cô ngồi trên sô pha phòng khách xem tivi một lát, không ngờ cảm thấy đầu càng ngày càng đau như muốn nứt ra, cô dứt khoát nằm xuống, kéo thảm lông trên sô pha ra đắp lên người.

Lúc này khoảng chín giờ, Tần Thịnh ở thư phòng gọi điện thoại, lúc xuống lầu chuẩn bị ra ngoài thì nhìn thấy Tống Nam Chi đang nằm ngủ trên sô pha, anh đi qua, đưa tay vỗ nhẹ hai má Tống Nam Chi gọi cô: "Nam Chi, lên giường ngủ đi."

Cô miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy Tần Thịnh, hơi nhíu mày thì thào: "Không muốn đi."

Tần Thịnh thấy gò má cô hơi ửng đỏ, có chút bất thường, anh cau mày, đưa tay sờ trán cô, quả thật có chút ấm nóng.

"Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?"

Cơn đau đầu của Tống Nam Chi càng ngày càng dữ dội, cơ thể cũng mềm nhũn không có sức lực gì, giọng lạc đi: "Đau đầu."

Tần Thịnh vội lấy điện thoại từ trong túi quần ra gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình, trong lúc đợi nghe máy không quên nhắc nhở cô vài lời: "Không biết uống rượu thì đừng uống, cố làm gì để bây giờ lại thành ra như này."



Ngày thường Tống Nam Chi cũng không hay uống rượu, nghe Tần Thịnh nói như vậy, cô theo bản năng cãi lại: "Ngày thường tôi cũng đâu có uống, chỉ có đêm qua thôi!"

Tần Thịnh không trả lời cô, anh mở miệng nói với đầu dây bên kia: "Đến nhà tôi một chuyến, đúng, ở đường Song Thành bên này."

Chờ Tần Thịnh cúp điện thoại, Tống Nam Chi thì thào hỏi: "Ai vậy?"

"Bác sĩ."

Anh để điện thoại xuống, cầm lấy ly đi lấy nước cho cô.

Tống Nam Chi nhìn bóng lưng Tần Thịnh: "Tôi chỉ hơi đau đầu, ngủ một giấc là được rồi, không cần mời bác sĩ đến đây làm gì."

Tần Thịnh không để ý đến mấy lời vừa rồi, anh đi tới trước mặt đưa ly nước cho cô: "Ngồi dậy uống chút nước."

Tống Nam Chi nhìn Tần Thịnh, không nhúc nhích.

Tần Thịnh kiên nhẫn chờ, thế nhưng mãi vẫn không thấy cô ngồi dậy, anh mở miệng nói: "Sao? Muốn đút à?"

Lúc này Tống Nam Chi mới đưa tay nhận lấy ly nước, cô chống tay ngồi dậy, dựa người vào ghế sô pha uống một ngụm, sau đó lại đưa ly nước cho Tần Thịnh rồi một lần nữa nằm ịch xuống.

Anh một tay bưng ly nước, một tay kéo chăn đắp cho cô:

"Ngủ một lát đi, khi nào bác sĩ tới sẽ gọi em."

Tống Nam Chi khẽ gật đầu…