Chương 38

----

Đèn Khổng Minh cũng đã lơ lửng được lúc lâu, Tống Nam Chi và Tần Thịnh còn đi dạo một vòng quanh thị trấn, hiếm khi Tống Nam Chi mới có dịp tới nơi này, cô hứng khởi đi xung quanh xem náo nhiệt, nhưng những nơi đông người như thế này rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc cô lên cầu xem biểu diễn, xém chút nữa đã bị người ta chen lấn đẩy xuống sông, may là Tần Thịnh ở ngay bên cạnh cô, anh vươn tay kéo lại ôm cô vào trong ngực mình.

Anh ngay tức khắc đưa ánh nhìn về phía người đàn ông trung niên chen lấn cô, sắc mặt lạnh lùng, đối phương dường như đã bị dọa sợ, vội vàng hoảng hốt nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không cố ý."

Tống Nam Chi thấy sắc mặt Tần Thịnh trầm như vậy, sợ sẽ nổi giận, cô nhỏ giọng: "Đi thôi, chúng ta trở về."

Tần Thịnh lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông kia làm cho ông ta ngay cả chân cũng run lên, đương nhiên không dám chạy.

Nhưng cuối cùng Tần Thịnh vẫn lo lắng cho Tống Nam Chi hơn, dù sao cô cũng là một nữ minh tinh, loại chuyện này nếu như làm ầm ĩ lên thì cũng không hay lắm.

Anh kìm nén cơn giận, ôm Tống Nam Chi xoay người rời đi.

Tống Nam Chi tựa vào trong lòng Tần Thịnh, giờ phút này cô có thể cảm nhận tim mình đang đập rất nhanh.

Tần Thịnh ôm cô đi đến trước xe, còn ân cần giúp cô mở cửa xe: "Lên xe, về thôi."

Tống Nam Chi ậm ừ, ngoan ngoãn ngồi lên xe.



Tần Thịnh cũng lên xe, lái xe chạy thẳng về phía lối ra thị trấn cổ.

Trên đường trở về, cả hai người đều không nói gì, mãi cho đến khi xe chạy vào đến nội thành, Tống Nam Chi mới mở miệng trước: "Quán bar của Chu Việt ở đâu?"

"Bên đường Di Hòa, lái xe khoảng mười phút."

Mười phút sau, xe đã dừng trước cửa quán.

Chu Việt đang đứng ở cửa gọi điện thoại, nhìn thấy xe của Tần Thịnh đến, lập tức cúp máy: "Tôi còn đang định gọi điện thoại cho cậu đấy, từ Bình Trạch tới đây không phải chỉ mất nửa tiếng thôi sao, sao giờ này hai người mới tới."

Tống Nam Chi tháo dây an toàn xuống xe, cười nói: "Chúng em ở lại thị trấn cổ đi dạo một hồi mới đi tới đây". "Lâm Yên đâu?"

Chu Việt nói: "Ở bên trong, chờ cậu cả nửa ngày rồi."

Tống Nam Chi nghe thấy Lâm Yên đang đợi mình lâu như vậy, cô lập tức chạy vào bên trong.

Tần Thịnh và Chu Việt vừa trò chuyện vừa đi vào, Chu Việt hỏi han vài câu: "Mình còn tưởng rằng năm nay hai người sẽ ở nhà cũ đón năm mới, sao lại chạy đến Bình Trạch?"

Tần Thịnh thản nhiên thành thật: "Vốn cũng định ở nhà cũ, nhưng thấy Tống Nam Chi chơi mạt chược với mọi người nhàm chán đến sắp ngủ gục rồi, cho nên mình dẫn cô ấy ra ngoài đi dạo."