Chương 37

----

Hai mươi phút sau, xe chạy đến thị trấn cổ Bình Trạch, tuy rằng đã qua giao thừa, nhưng ở nơi đây vẫn còn rất náo nhiệt, hai bên bờ sông treo đầy đèn l*иg, du khách trên đường cũng rất nhiều, còn náo nhiệt hơn so với ban ngày.

Tống Nam Chi lại xuyên qua cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, cô quay đầu lại, vui vẻ nói với người bên cạnh: "Tần Thịnh, lát nữa dừng xe lại một chút, tôi muốn đi mua một cái đèn Khổng Minh."

Tần Thịnh im lặng khẽ gật đầu, tìm một bãi đất trống bên bờ sông rồi đỗ xe lại.

Du khách trong thị trấn cổ quá đông đúc, không giống như lúc đốt pháo hoa ở ngoại ô. Trước khi xuống xe, Tống Nam Chi lấy từ trong túi ra một cái mũ lưỡi trai màu đen đội lên đầu.

Tần Thịnh có chút lười biếng dựa vào ghế nhìn cô, chậm rãi hỏi: "Sợ bị nhận ra à?"

Tống Nam Chi nói: "Có chút, ở đây nhiều người quá."

Cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra, sau đó vừa tháo dây an toàn, vừa nói: "Anh ở trong xe chờ đi, tôi mua xong sẽ quay lại."

Quầy bán đèn Khổng Minh ở đối diện cách đó không xa, Tần Thịnh cũng cẩn thận hối thúc: "Vậy em nhanh lên, ở đây không cho đỗ xe."

"Biết rồi." Xuống xe, Tống Nam Chi đi được hai bước thì bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, lại vòng trở về, ghé vào cửa sổ xe:

"Anh có muốn mua một cái không?"

Tần Thịnh vẫn luôn dõi theo bóng lưng Tống Nam Chi rời đi, thấy cô quay lại, anh giật mình, thấp giọng đáp: "Không cần."

Tống Nam Chi gật gù, cũng không hỏi nhiều nữa, xoay người đi về phía quầy hàng bán đèn Khổng Minh kia.

Cô đứng trước quầy hàng xem một hồi, cuối cùng chọn một cái l*иg đèn màu đỏ, lúc trở về thì nhìn thấy Tần Thịnh đang ngồi trong xe gọi điện thoại.



Cô mở cửa ghế lái phụ, vừa lên xe thì nghe thấy Tần Thịnh nói:

"Hai người chơi đi, hiện giờ mình không có ở trong thành phố."

Đối phương nói: "Không phải chỉ là ở Bình Trạch thôi sao, từ đó chạy về đây cũng không mất bao nhiêu lâu, Nam Chi đang ở cùng với cậu à? Dẫn cô ấy đến đây chơi đi."

"Được rồi, để tôi hỏi cô ấy xem sao."

Cúp điện thoại, Tống Nam Chi tò mò hỏi: "Ai vậy? Dẫn em đi chơi đâu hả?"

"Là Chu Việt, năm trước cậu ta rảnh rỗi không có việc gì làm liền mở quán bar, gọi chúng ta qua đó chơi."

Anh nhìn Tống Nam Chi, hỏi cô: "Em có muốn đi không?"

Tống Nam Chi chần chừ: "Có những ai?"

"Những người ở đó em đều đã gặp qua trong hôn lễ vừa rồi, Lâm Yên cũng đến."

Tống Nam Chi vừa nghe nói Lâm Yên cũng đến thì lập tức gật đầu:

"Đi, chúng ta thả đèn Khổng Minh xong rồi đi."

Tần Thịnh ném điện thoại vào thùng bên cạnh, khởi động lại xe:

"Thắt dây an toàn.”

Tống Nam Chi ừ một tiếng, cúi đầu ngoan ngoãn thắt dây an toàn lại.