----
Buổi tối đêm giao thừa, Tống Nam Chi và Tần Thịnh về nhà cũ ăn cơm tất niên, Tần gia nhiều người, cho nên lễ mừng năm mới cũng rất náo nhiệt
Ăn cơm tối xong, mọi người bày ra mấy cái bàn mạt chược, Tống Nam Chi chơi trò này rất kém, cho nên cũng không cảm thấy hứng thú lắm, nhưng cô của Tần Thịnh một mực lôi kéo cô vào chơi, cô cũng không tiện từ chối, đành phải ngồi vào bàn chơi vài ván.
Tần Thịnh một mình đi đến từ đường tế bái cha mẹ, vừa trở về nhà đã nhìn thấy cảnh tượng Tống Nam Chi đánh bài nhàm chán đến sắp ngủ gục, một tay cô chống cằm, một tay lật bài, mí mắt đã sớm không mở lên nổi.
Anh nhìn thấy vậy thì không khỏi bật cười, đi qua nói: "Đánh xong ván này rồi đi ra ngoài với anh."
Tống Nam Chi lúc này mới tỉnh táo hơn một chút, ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: "Đi đâu?"
"Lát nữa nói sau."
Cô của Tần Thịnh thấy vậy, cười trêu ghẹo nói: "Hai đứa định đi hưởng thụ thế giới riêng à?"
Các trưởng bối trong nhà đều cho rằng tình cảm của cô và Tần Thịnh rất tốt, Tống Nam Chi không khỏi cảm thấy chột dạ, chỉ nhìn chằm chằm bài trong tay, không lên tiếng, đến phiên cô ra bài, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cô đánh ra một tấm bát đồng.
Tần Thịnh đứng ở bên cạnh nhìn bài của Tống Nam Chi, thấy cô ra tấm bát đồng, anh hơi nhíu mày, sau một vòng lại đến phiên cô ra bài, Tống Nam Chi còn mãi đắn đo không biết nên đánh thế nào thì Tần Thịnh đã đưa tay giúp cô đánh ra hai lá.
Thím Ba ngồi ở bên cạnh cười nói: "A, Thịnh, con gian lận, ai lại chơi đánh giùm chứ?"
Tần Thịnh đút một tay vào túi quần, tay còn lại giúp Tống Nam Chi sắp bài, nói: "Mọi người ở đây có ai mà không phải thần bài chứ? Nhìn thấy vợ mình bị ức hϊếp, con còn không thể ra tay giúp đỡ sao?"
Tần Thịnh đứng ở bên cạnh Tống Nam Chi, hai người cách nhau rất gần, thậm chí Tống Nam Chi còn có thể ngửi thấy mùi gỗ trầm hương nhàn nhạt trên người Tần Thịnh, rõ ràng biết là anh chỉ đang nói đùa, nhưng không biết vì sao cô vẫn có chút động tâm.
Bởi vì ván này có Tần Thịnh ở bên cạnh làm quân sư, cho nên cuối cùng Tống Nam Chi cũng được thắng một lần, lấy lại chút vốn, lúc này cô không tiếp tục chơi nữa mà đi theo Tần Thịnh ra ngoài.
Lên xe, cô vừa thắt dây an toàn vừa hỏi Tần Thịnh: "Chúng ta đi đâu?"
Thật ra Tần Thịnh cũng chưa biết đi đâu, thành thật trả lời: "Không biết."
Tống Nam Chi không khỏi sửng sốt, cô nhìn về phía Tần Thịnh:
"Không phải anh bảo tôi ra ngoài sao?"
Tần Thịnh lấy chìa khóa xe trong túi quần ra, khởi động xe, vừa điều chỉnh nhiệt độ vừa nói: "Thấy em đánh bài nhàm chán đến sắp ngủ gục luôn rồi, không thích thì đừng đánh, không cần phải miễn cưỡng làm gì."