Chương 4: Một triệu nhân dân tệ

"Nói cho mẹ biết. Mẹ đã gọi cảnh sát của Sở cảnh sát phố Giang Đạo tới, con có bị nó…hừ… cưỡиɠ ɧϊếp không?"

Trúc Huyên ngẩng đầu nhìn Chu Trọng Yến đang đứng ở cửa, hắn mím môi, cô không thấy nhìn rõ biểu cảm của hắn. Cánh tay của cô bị mẹ nắm chặt, bị lay đến nóng lên.

Rốt cuộc là có hay không?

Trúc Huyên nghe thấy giọng nói của chính mình, vừa giống như linh hồn lang thang, lại giống như bụi, phả trong không khí, "Đúng vậy."

Khuôn mặt đẹp trai của Chu Trọng Yến không giấu được vẻ kinh ngạc cùng không thể tin được, có chút giống như đang đối mặt với một tình huống dở khóc dở cười như phim.

Ngay khi nữ cảnh sát vuốt vuốt vai Trúc Huyên để an ủi, Hồng Tinh, người đang ở trên giường, đã lao ra cửa không cho dì Dư bước vào, "Tôi xé nát cái miệng xui xẻo của bà, vừa nãy lại còn không cho tôi vào."

Dì Dư vội vàng lùi lại, nhưng bị Hồng Tinh nhanh chóng tóm lấy, đứng ngoài cửa trốn cảnh sát thì thầm vài câu.

Thấy dì Dư do dự, Hồng Tinh lại nói: "Tôi không dọa bà. Vậy nếu con gái tôi không tự nguyện thì sao, nếu trên người nó có dịch thể của thiếu gia nhà bà thì chắc chắn đó là cưỡиɠ ɧϊếp, lại còn bao biện. Đi! Đi nói với thiếu gia nhà bà đi."

Dì Dư tính tình mềm yếu, vừa nghĩ vừa sợ, lại bị Hồng Tinh chèn ép, nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể để Chu Trọng Yến xảy ra chuyện, nếu không sợ rằng vợ chồng nhà họ Chu sẽ không thuê bà nữa.

Nữ cảnh sát vẫn còn ngạc nhiên trước sự im lặng và trống rỗng của Trúc Huyên, vỗ vai thuyết phục cô đến đồn cảnh sát để điều tra.

Dì Dư hốt hoảng đi vào, nhón mũi chân lên vẫn không cao tới tai Chu Trọng Yến, chỉ có thể nhỏ giọng thì thầm điều kiện với Hồng Tinh.

"Một trăm vạn. Mẹ Trúc Huyên nói đưa một trăm vạn."

Chu Trọng Yến nhếch khóe miệng, bất đắc dĩ cười khổ, giễu cợt bi thương, nhất thời không phân biệt được cảm xúc, chỉ biết trong lòng có gì đó vụn vỡ.

"Được. Hài lòng chưa?" Hắn nói rất nhỏ, nói là đang nói với Hồng Tinh, nhưng ánh mắt u ám lại nhìn Trúc Huyên nằm trên giường.

“Bây giờ, ba người đi ra ngoài hết đi..” Chu Trọng Yến nói rất nhẹ nhàng, lại rất lạnh lùng, có chút giống như là lời kết thúc, có chút giống tình tiết của một bộ phim truyền hình sau kết thúc vội vàng, lại có chút giống như Mãn Hán toàn tịch, sau khi đám người tan hết, chó đều không ăn cơm thừa canh cạn.

Dì Dư đã sớm chuồn đi, Hồng Tinh kéo nữ cảnh sát để ép cô ấy ra ngoài.

Lúc Chu Trọng Yến vừa đóng cửa, Hồng Tinh liền sinh nghi, quàng tay ngăn không cho hắn đóng lại: "Đã nói phải thì phải đưa! Không được đổi ý."