Chương 3: Bị mẹ bán thân đổi lấy tiền

Bản thân Trúc Huyên cũng không biết tại sao mình lại đi đến bước như ngày hôm nay.

Có lẽ khi còn nhỏ, cô là thú vui cờ bạc nhỏ của Hồng Tinh, hai vòng xúc xắc, ba vòng bài Porker và bốn vòng mạt chược.

Hoặc có thể Hồng Tinh đã quá quẫn trí sau khi cha ruột của Trúc Huyên không đòi được tiền cấp dưỡng nên bà ấy cả đêm không về nhà. Sáng hôm sau Hồng Tinh say khướt mới trở về nhà, bà ấy ngã vào huyền quan, “tạch” một mạt chược rơi ra khỏi túi.

Hoặc cũng có thể là sau đó, Hồng Tinh liên tục vắng nhà trong mười tháng rưỡi, và khi trở về, tất cả những gì bà ấy ấy lấy ra khỏi túi là vé phà đến Macau và một vài chip đỏ đánh bạc.

"Bạn trai con có công ty lớn, cả khối gia tài, lừa một chút thì làm được gì? Đằng nào nó cũng không dám báo cảnh sát tìm."

"Bố mẹ người ta biết sự thật, cảm thấy con đã hy sinh vì mẹ, từng phút từng phút khen ngợi con là đứa con gái hiếu thảo, thế nên vội vàng rước con về nhà."

"Con là con gái ruột của mẹ, con không giúp mẹ thì không ai giúp được. Anh Hào nói nếu không gom đủ năm mươi vạn sẽ bán mẹ đến Đông Nam Á làm gái."

"Làm gái đấy! Nếu con không giúp mẹ, mẹ sẽ ngày đêm cầu nguyện cho con sống lâu, rơi vào cảnh khốn cùng tuyệt vọng, bởi vì con thấy chết mà không cứu, ôm người yêu sống hạnh phúc trong khi mẹ con lại phải làm gái!"

"Con bảo mẹ cùng anh Hào bàn bạc? Không phải mẹ không bàn bạc! Chính là bị từ chối nên mẹ mới bị dồn vào đường cùng. Cha con không nhận con, con không phải họ Trúc, con họ Hồng! Thế nên con cùng phe với mẹ."

Khi đó, Trúc Huyên ngồi trên ghế và rơi nước mắt, đôi mắt cô khô đến phát đau. Hồng Tinh thì quỳ trước ghế, khóc lóc, than thở cùng trách móc cô, đôi mắt đẫm nước, chỉ toàn một màu đen.

Điện thoại vang lên, một giây sau, Hồng Tinh liền đứng lên bắt máy, giọng nói kiên định không chút gợn sóng, mặc dù trên mặt vẫn còn đọng lại nước mắt, "Không đi à. Năm mươi tệ một giờ thì thế nào, điều kiện rất tốt, lại không phải ở hút thuốc. Có một giọt mùi vị thôi."

Sợ Trúc Huyên nghe thấy, Hồng Tinh hạ giọng, "Đừng gọi tôi đến phòng chơi bài nữa, tôi không đi."

Sau khi cúp điện thoại, Hồng Tinh quỳ xuống, vẫn khóc lóc thảm thiết: "Huyên Huyên, chỉ có con mới có thể giúp mẹ, nếu con không giúp thì tối nay mẹ sẽ nhảy lầu."

Trúc Huyên sửng sốt, cảm giác đau mắt và trái tim bị bóp nghẹt quay trở lại, cô nhìn Hồng Tinh đang kích động trước mặt mình, không thể phân biệt được là quá khứ hay hiện thực.