Chương 2-2: Phá thân?

Nói xong, mặt hắn hơi đỏ lên, khẽ nói: “Anh thật sự rất đẹp, nhìn trực tiếp còn đẹp hơn trên màn ảnh…”

Đầu óc Phó Quy đột nhiên hơi loạn, những người này biết bản thân đang nói gì không? Lúc trước đám đàn em này hâm mộ cậu như vậy, nào dám không tôn trọng cậu như bây giờ!

Địa vị hiện tại của cậu cũng không cần phải khách sáo với đàn em. Phó Quy vẻ mặt lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người đi theo Chu Kha vào trường quay, theo thường lệ cậu sẽ đi chào hỏi đạo diễn trước.

“Chào đạo diễn Thường.”

Vị đạo diễn này Phó Quy cũng không xa lạ gì, thậm chí còn đánh giá ông khá cao. Ông là Thường Lũng, bộ đầu tay của ông là phim truyền hình, là một vị đạo diễn trẻ tài năng, theo đuổi chủ nghĩa hiệu ứng hình ảnh chất lượng đến mức biếи ŧɦái, khi quay phim sẽ vô cùng hăng hái, mỗi lần quay đều cố gắng đạt tới mức hoàn mỹ không tì vết.

Dung mạo Thường Lũng bình thường khá anh tuấn, vóc dáng lại rất cao, hiện tại đang cúi đầu viết kịch bản. Nghe tiếng gọi liền lập tức nhìn Phó Quy, con ngươi ẩn giấu sau cặp kính đột nhiên co rút, trên mặt xuất hiện vẻ mặt kinh diễm đến thất thố.

Đột nhiên ông ta ôm cậu vào trong ngực, một hồi lâu mới buông ra, ánh mắt nhìn từ trên xuống cẩn thận đánh giá, có chút đăm chiêu nói: “Phó Quy, cậu như thế này thật sự không ổn.”

“Vậy sao?” Phó Quy mặt không thay đổi nghĩ cảm giác của ông cũng không ổn lắm đâu.

“Phó Quy, cậu quá nghiêm túc.” Thường Lũng giải thích: “Chúng ta quay phim khiêu da^ʍ để làm cho người ta bỏng mắt, không phải quay phim làm sách giáo khoa để đi học.”

“Cho nên, để đạt tới hiệu quả nghệ thuật tối ưu nhất, tốt nhất là cậu nên khoả thân khi ở trường quay, cố gắng tự nhiên một chút.” Thường Lũng mong chờ nhìn cậu, mỉm cười nói: “Yên tâm, tôi sẽ là người trực tiếp quay, cả đoàn quay trừ nhân viên có phận sự và diễn viên thì không có người ngoài đâu.”

Cái gì– Khoả thân!?

Ông đang nói giỡn đúng không?

Phó Quy trừng mắt nhìn đạo diễn Thường, rất lâu sau cũng không phản ứng lại, không đợi cậu phản đối, trong đầu đã truyền đến tiếng nhắc nhở hưng phấn của hệ thống rác rưởi.

|OCR cảnh báo! Kí chủ chú ý, ngài là một diễn viên chuyên nghiệp, không được dị nghị với yêu cầu hợp lí của đạo diễn|

Không! Tôi từ chối!

Phó Quy hít sâu một hơi, nhìn ánh mắt mong chờ của Thường Lung, cắn răng khẽ nói: “Thường Lũng, tôi sợ lạnh.”

“Không sao không sao, sẽ không để cậu lạnh đâu.” Thường Lũng lập tức phất tay: “ Tiểu Mạc qua đây, chỉnh nhiệt độ trong phòng cao lên một chút.”

Nói xong ông quay đầu nhìn Phó Quy nhắc nhở: “Đến phòng trang điểm chuẩn bị một chút đi, chúng ta sẽ lập tức quay cảnh phim đầu tiên.”

Phó Quy toàn thân cứng đờ đi đến phòng trang điểm, lập tức bị Bách Bác nhiệt tình đặt ngồi lên ghế, nhanh chóng cởϊ áσ sơ mi hình chữ T của cậu xuống, ngón tay thuận tiện sờ mó: “Anh Phó, cơ ngực của anh thật đẹp, đầu ngực hồng như san hô vậy, ưm, đối với anh chỗ nào cũng có vẻ đẹp riêng, cực kì mê người… Chỉ có điều hình như có chút nhợt nhạt, để tôi tô màu đậm thêm một chút, làm cho nó có cảm giác sâu và đẹp hơn, làm cho người ta hận không thể cắn một cái…”

Nói xong tay cậu ta sờ soạng xuống dưới, lưu luyến dừng trên eo Phó Quy một chút, ngón tay linh hoạt cởi thắt lưng Phó Quy, quần bò liền bị kéo xuống.

Phó Quy vẫn cố nhịn giờ phút này không kiềm chế được chặn tay Bách Bác lại, cắn răng nói: “Cậu làm gì vậy?”

“Cởϊ qυầи.” Cả người Bách Bác cố kiềm nén, rêи ɾỉ nói: “Anh Phó, đạo diễn nói phải chụp cận cảnh hạ thể của anh trước khi phá thân, ở trong lẫn ngoài đều phải thật xinh đẹp. Anh đừng trêu chọc tôi nữa, tôi phải vất vả lắm mới nhịn được đó, nhanh chóng vào việc thôi…”

Phá thân? Phá cái gì chứ! Cái gì mà bên trong lẫn ngoài đều phải đẹp! Vai diễn của cậu là nam chính mà, là nam chính đó!... Cả người Phó Quy tê dại, ánh mắt mơ hồ nhìn Bách Bác cởϊ qυầи cậu.

Ngay lúc toàn thân trần trụi, Phó Quy đột nhiệt kéo quần mình lên, lẩm bẩm nói: “Không, tôi không quay nữa–”

|Kí chủ trước mặt người khác OCR, độ yêu thích trừ 1, độ yêu thích hiện tại là -1. Thỉnh kí chủ chú ý, càng nhiều người nhìn OCR của ngài, độ yêu thích sẽ càng tăng!|

Phó Quy tức giận nói: “Mẹ nó, bỏ qua đi!”

Mặt cậu không thay đổi định kéo quần lên, Bách Bác bên cạnh sợ hãi ôm cổ cậu: “Anh Phó anh làm sao vậy? Anh không thích tôi làm thợ trang điểm cho anh sao? Anh thương tôi với, người ta xin xỏ rất lâu mới được chức vụ này. Hôm nay tuy rằng là lần đầu tiên trang điểm cho anh, nhưng tôi cam đoan sẽ làm cho anh Phó đẹp vô cùng.”

Hoàn toàn không cần!

Phó Quy dùng sức ngăn cái người đang dính trên người mình, mẹ nó, tại sao trước đó lại không nhận ra khí lực của người này lớn đến vậy!