Chap 44: Hẹn em một ngày khác Sau tất cả những gì sảy ra... sau tất cả những lời nói tổn thương đến người con gái ấy... Em phải cứng rắn hơn nữa... em phải dứt khoát hơn. Phải kết thúc mọi thứ. Phải trả sự bình yên cho người con gái ấy.
Mấy ngày hôm sau, Boss có tìm gặp, nhưng em dứt khoát, không muốn gặp thêm lần nào nữa... Tất cả phải kết thúc thôi... Mọi người xung quanh có khuyên nhủ... tâm sự, nhưng em đã quyết thì khó thay đổi. Tất cả cũng vì tốt cho mọi người, không thể để tình cảm chen ngang vào được...
Nhìn dáng vẻ buồn rủ, khuôn mặt hốc hác của boss nhiều lúc em đã muốn bất chấp tất cả để chạy đến, để che chở cho người con gái đó... Nhưng em không thể, vì sao ư?
vì em không muốn gieo rắc thêm hy vọng cho ng con gái ấy, người con gái xứng đáng nhận được hạnh phúc... chứ không phải là niềm đau.
Dù cố gắng tránh né, dù cố gắng gạt bỏ hình ảnh đó ra khỏi đầu, ra khỏi những suy nghĩ, nhưng dường như nó vẫn cứ lởn vởn trong đầu...
- anh cố chấp quá rồi anh 2 ơi!
- uhm, tao chấp nhận mà, rồi tất cả sẽ hiểu những điều tao làm thôi...
- em biết, anh làm vậy không sai, nhưng có quá ác không anh?
- Ác, rất độc ác, rất nhẫn tâm... nhưng nó hiệu quả nhất vào thời điểm này.
- Em tin anh, nhưng em nghĩ anh nên cho TA 1 lời giải thích rõ ràng.
- Tao nói rồi, nhưng tính nó giống tính tao thôi, cố chấp. đành chịu vậy, để cho nó vấp ngã rồi sẽ trưởng thành thôi.
- Uhm, tuỳ anh...
- Mày lo đám hỏi sao rồi?
- Ổn rồi, mai đi mua ít nữ trang rồi chờ ngày thôi.
- Uhm, cố gắng đừng như tao.
- Em biết rồi.
Lẳng lặng đi về phòng, đèn điện thoại nhấp nháy sáng liên tục, ko khó để đoán ra, mấy hôm nay hàng trăm cuộc DT, tin nhắn... chỉ từ 1 số...
Vẫn vậy, luôn là sự im lặng, không hồi đáp... nhưng phía bên kia vẫn không từ bỏ... Sẽ sớm thôi... tất cả sẽ sớm kết thúc...
Sau khi chuẩn bị tất cả mọi thứ, em về nhà để thưa chuyện đi BMT với ba mẹ... ông bà không ngăn cản... cũng không trách móc gì... chỉ dặn cẩn thận...
Chỉ kêu là còn chuyện gì thì giải quyết 1 lần cho xong, đừng để kéo dài... cuộc đời chẳng có bao lâu mà hững hờ... Ba mẹ cũng đã chuẩn bị xong cho việc đi định cư...
Chỉ chờ thủ tục hoàn tất và ngày bay là xong... Bên phía mấy cậu cũng lo ổn hết, những người muốn tiếp tục làm ăn thì sẽ tiếp tục đảm nhiệm những khu vực không ai quản lí nữa.
Những người muốn rút lui thì cũng gấp rút chuẩn bị việc định cư... Có lẽ lần này gia đình sẽ xa nhau 1 thời gian... không biết tương lai sẽ như thế nào?
biết đến bao giờ sẽ gặp lại nhau... Thôi thì một lời chúc bình an xin gửi đến gia đình... mong mọi người luôn khoẻ mạnh và bình yên.
Cuối tuần ở nhà sắp xếp công việc xong thì qua tuần lên SG, chuẩn bị cho một chuyến đi dài... Và chiều thứ 2 là sinh nhật boss... Hàng chục tin nhắn gửi đến, mong em đến dự tiệc...
Em vẫn chưa trả lời... không biết phải từ chối thế nào... đành im lặng thôi...
- anh không đi SN TA hả?
- Uhm, mày với thằng Tiến đi đi, tao không đi đâu, tối nay tao sẽ đi BMT. mày nhớ đừng nói với bất kì ai? khi nào tiện thì sẽ nói... mày vẫn muốn phát triển ở BMT chứ?
- Tất nhiên, đó là đường lùi mà.
- uhm, vậy tranh thủ thời gian đi, tao không còn nhiều thời gian đâu.
- Ok, xong đám hỏi thì em lên với anh.
- Uhm. mày kêu thằng Tiến giùm tao cái.
- Ok. lên đó có gì gọi em.
- Ờ...
Thằng Tuấn đi ra ngoài gọi thằng Tiến vô phòng em... em thì đang sắp xếp quần áo vô cái balo, rồi chuẩn bị giấy tờ các thứ liên quan.
- anh kêu em có gì không đại ca?
- uhm, mày ngồi đi, anh có chuyện muốn nói...
- Dạ...
Em bỏ ngang việc sắp xếp, rồi lấy 1 tập tài liệu về máy móc mà lúc đi trainning bên Sing dc thằng chuyên gia cho riêng, đây là toàn bộ tài liệu nó mất khá nhiều thời gian mới ghi chép lại được,
toàn là kinh nghiệm xử lí tình huống của nó khi gặp sự cố... Đây mới là thứ quan trọng để tồn tại ở cty đó...
- Mày giữ cái này cho anh, đây là con bài tẩy của anh với cty... giờ anh muốn mày thay anh tiếp tục làm việc ở đó...
- Nhưng sao anh đưa em?
- Thì mày còn cơ hội làm việc ở đó, tao đưa cho mày để mày làm, còn khi nào tao có việc cần thì tao sẽ nói.
- Dạ... nhưng lỡ em bị đuổi thì sao?
- Tao cũng tính chuyện đó rồi, lỡ may bị đuổi thì cứ gọi tao hoặc thằng tuấn, tụi tao sẽ giúp mày... cứ yên tâm.
- Dạ em cảm ơn anh, mà anh sắp đi đâu hả?
- uhm, tao có chút chuyện đi vài tháng, mày ở nhà coi nhà giùm anh, sắp tới thằng tuấn cũng đi với anh, giờ anh đi trước. mày đừng ngại, cứ coi như nhà mày...
- Dạ, nhưng...
- Khỏi nhưng gì hết, nahf tao hư cái gì, tao về tao đền cái đó... hahaha
- trời, bó tay... Thôi anh nói vậy rồi thì em đồng ý, nhưng nhớ về sớm nha đại ca.
- Ok, anh em mình sẽ sớm gặp lại thôi. Thôi mày đi SN đi, anh chuẩn bị ra xe.
- Dạ...
Thằng Tiến ra ngoài và em tiếp tục dọn quần áo... Chờ hai thằng kia đi xong thì em cũng khoác balo lên, xách xe dạo 1 vòng SG... ngắm nhìn thành phố về đêm... Có lẽ sẽ còn rất ít cơ hội để ngắm nhìn những con đường quen thuộc này...
Có lẽ sẽ không còn phải chịu cảnh kẹt xe vẫn diễn ra hằng ngày... Uhm, thì khi phải chấp nhận điều gì đó ta thường khó chịu... thường ước nó không xảy ra... Một khi sắp thực hiện được điều ước đó... Ta lại muốn níu giũ...
Phải chăng con người quá ích kỉ???
Và rồi, như 1 thói quen, vòng xe lăn mãi... cho đến khi kịp nhận ra... phía trước, căn biệt thự kia... Không khí nhộn nhịp... Người người ra vào căn biệt thự đó...
Phải rồi, bên trong căn nhà đó, có một người đang chờ đón buổi tiệc sinh nhật của mình...
Không biết tại sao em lại đến đây, có lẽ là thói quen... có lẽ là chút nhớ mong, có lẽ muốn nhìn khuôn mặt đó 1 lần... Chẳng giải thích được điều mình đang làm...
Nhưng em biết mình không thuộc về nơi đó... Khoác thêm cái áo, rồi đội thêm cái nón kết... Vòng xe lại gần hơn...
Chắc lúc đó em muốn ngắm nhìn 1 chút gì đó thuộc về quá khứ... muốn 1 lần là kẻ ngoài cuộc... một kẻ ngoại đạo... Và rồi những tiếng hát chúc mừng ngày sinh nhật vang lên, những tiếng cười, những tràng pháo tay...
Đâu đó lại có những ánh mắt rạng ngời sung sướиɠ... Duy chỉ có 1 ánh mắt buồn rười rượi... mãi mê nhìn về phía cánh cổng... Rồi bỗng ánh mắt đó hướng về phía em đang ngồi...
Đôi môi ấy mấp máy như muốn nói điều gì đó... và rồi đôi chân kia chạy về phía em... Boss đã thấy em... Em vội đưa tay cản lại, ra hiệu Boss đừng tới đây... Em lấy DT gọi cho Boss...
- anh vẫn giũ lời hứa với em. Anh đã tới!
- Nhưng sao anh không vào?
- Anh không thuộc về nơi đó, em hiểu mà.
- Tại sao?
- Vì anh sẽ phải xa em thôi, đừng khóc, hôm nay em xinh lắm... đừng làm lem lớp trang điểm... ngày vui không ai khóc bao giờ cả...
- Em không càn gì hết, em chỉ muốn bên anh...
- Được rồi, không khóc nữa... Anh đã giữ lời hứa với em... và bây giờ anh muốn em hứa với anh một điều, được chứ?
- Điều gì?
- Sống vui và HP...
Nói xong em cúp máy, đề máy xe và phóng đi trong màn đêm, bỏ lại phía sau tiếng hét vang của Boss... ngoái đầu nhìn lại, e thấy Boss chạy theo... Một vài người chạy theo Boss...
Vυ"t ga... em muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này... một kí ức buồn không bao giờ quên.
Chạy ra nhà xe, làm thủ tục gửi xe các kiểu... cuối cùng cũng an vị trên chuyến xe khách đi về miền đất tây nguyên nắng gió... Thôi chào tạm biệt tất cả những gì thuộc về SG. .
Đến lúc ta tạm kết thúc mọi thứ ở đây rồi... CS vẫn sẽ tiếp diễn... và ta cần trả hết những gì ta nợ...
Chào em! My Boss!