Chương 2: Tốt Nhất Giữ Khoảng Cách

Chương 2: Tốt Nhất Giữ Khoảng Cách

Edit: pedieudangiu

Hơn nữa, không biết vì sao mà trong lòng Cố Niệm có chút lo lắng.

Tần Cảnh dường như nhận ra vẻ mặt người bên cạnh có gì không ổn, liền quay sang quan tâm hỏi thăm: "Cố Niệm, em bị sao vậy?"

Nghe thấy giọng của anh, Cố Niệm mới bình tĩnh lại.

Cô nở nụ cười, khéo léo nói: "Không có gì, chỉ là em không nghĩ tới chúng ta hợp tác với tập đoàn Giang thị, nên trong lòng có chút lo lắng. Nhân tiện, hôm nay bên Giang thị sẽ cho ai đại diện kí với chúng ta vậy ạ?"

”Là trợ lý phó tổng của Giang thị. Thật ra chúng ta đã thương lượng xong rồi, hôm nay chỉ đến đây để ký hợp đồng, em không cần phải lo lắng."

Nghe vậy, Cố Niệm mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Tần Cảnh thấy cô như vậy không khỏi bật cười, tay cũng vô thức giơ tay xoa tóc cô.

Động tác thân mật của anh làm cho Cố Niệm giật mình, theo bản năng nhíu mày nhưng không biểu hiện ra mặt, đợi đến sau khi xuống xe mới giữ khảng cách nhất định.

Cố Niệm đi theo Tần Cảnh vào trong đại sảnh rộng lớn, dù nói người đại diện kí hợp đồng là phó tổng, cũng vẫn khiến trong lòng cô sinh ra một sự lo lắng vô cớ.

"Có chuyện gì vậy. Em đang lo lắng à?" Tần Cảnh thấy dáng vẻ đứng ngồi không yên của cô, vô thức hỏi.

"Không có gì." Cố Niệm lắc đầu, trách bản thân lo chuyện không đâu, Giang Hàn Tranh là người bận rộn, làm sao hai người có thể dễ dàng gặp nhau như vậy, nghĩ đến đây cô mới có thể thả lỏng một chút. Cũng không thèm nghĩ gì nữa mà đi theo Tần Cảnh đến cửa thang máy, chuẩn bị lên lầu.

Còn Tần Cảnh lại cho rằng đây là lần đầu tiên cô tới công ty lớn như Giang thị, nên mới lo lắng không ngừng.

Tần Cảnh không biết nói gì thêm, chỉ có thể vỗ vai an ủi cô.

Cố Niệm đang muốn nói gì đó, đúng lúc cửa thang máy mở ra, bất ngờ là nỗi sợ của cô lại thành sự thật.

Cố Niệm vừa mới quay đầu lại, liền bắt gặp Giang Hàn Tranh cùng trợ lí đi với nhau.

Ánh mắt hắn cũng dừng lại trên người cô.

Sau đó, nhìn thấy tay Tần Cảnh đặt trên vai Cố Niệm, sắc mặt hắn lập tức trở nên khó chịu.

Ngay cả Tần Cảnh khi nhìn thấy Giang Hàn Tranh cũng không khỉu giật mình, anh có chút kinh ngạc lên tiếng: "Giang, Giang tổng?”

Giang Hàn Tranh không nói gì, vẫn là trợ lý phía sau giới thiệu trước: "Tổng giám đốc, vị này là Tần tổng của AC. Tần tổng, đây là Giang tổng của chúng tôi.”

Thấy vậy, cả người Cố Niệm sững sờ tại chỗ.

Sao có thể trùng hợp như vậy chứ?!

Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Giang Hán Tranhnh có chút lạnh lùng khi thấy mình, chẳng lẽ là do buổi trưa cô từ chối hắn, nên bây giờ hắn mới tức giận như vậy.

Nghĩ đến đây Cố Niệm vội vàng cúi đầu, sợ Giang Hàn Tranh chất vấn mình ngay trước mặt mọi nguời.

Tần Cảnh không phát hiện Cố Niệm có điểm gì bất thường khác thường, lúc nhìn thấy Giang Hàn Tranh, liền vội vàng nói: "Chào Giang tiên sinh.”

Giang Hàn Tranh nhìn đi nơi khác, làm như chưa xảy ra chuyện gì, nhìn bàn tay Tần Cảnh vươn ra mà chỉ gật đầu một cái, xem như lời chào của mình.

Tần Cảnh có vẻ rất cao hứng, đẩy Cố Niệm bên cạnh, nói: "Đây là Cố Niệm, giám đốc tài chính của chúng tôi, hôm nay cùng tôi đến ký hợp đồng."

Nghe vậy, trong lòng Cố Niệm vô cùng xấu hổ, cô không ngờ có một ngày gặp chồng mình ở bên ngoài còn cần người khác giới thiệu lại.

Nụ cười Cố Niệm có chút cứng ngắc, chi biết vươn tay ra rồi cười với Giang Hàn Tranh: "Giang tiên sinh, xin chào.”

Nghe vậy, ánh mắt Giang Hàn Tranh nhìn Cố Niệm có thêm vài phần thâm ý.

Hắn cũng nắm lấy tay Cố Niệm: "Xin chào, giám đốc Cố.”

Giọng điệu của người đàn ông rất bình tĩnh, trên mặt rõ ràng mang theo ý cười, lại không hiểu sao, nét cười lại không tới đáy mắt.

Cố Niệm vô cớ rùng mình.

Sau khi buông tay ra, Cố Niệm mới có thể cảm nhận được tầm mắt Giang Hàn Tranh lạnh lẽo đến mức nào.

May sao cuối cùng, thang máy cũng đến rồi

Cố Niệm vội vàng tránh đường, để đám người Giang Hàn Tranh tiến vào thang máy. Sau đó, đi theo Tần Cảnh, giống như muốn chạy trốn rời khỏi nơi này.

"Reng rang..."

Điện thoại rung hai cái, Cố Niệm lấy nó ra nhìn thoáng qua thì thấy là tin nhắn của Giang tổng: "Trước khi ly hôn, tốt nhất em nên giữ khoảng cách với người đàn ông khác."

Chỉ là tin nhắn này, cũng có thể tưởng tượng được sắc mặt Giang Hàn Tranh như thế nào.

Khóe miệng Cố Niệm giật giật, mắt nhìn Tần Cảnh đi phía trước, nghĩ rằng, hai người bọn họ căn bản sẽ không có gì.

Nhưng cái này cô không dám gửi đi, chỉ nhu thuận trả lời: "Vâng, ông xã.”

……

Hợp đồng đàm phán rất thuận lợi, mọi việc đều đã được bàn bạc từ trước, Cố Niệm đi cũng không có áp lực gì.

Nói chuyện rất thuận lợi, lúc trở về công ty, đại khái cũng là thời gian tan tầm.

Cố Niệm thu dọn đồ đạc xong xuôi, mới từ công ty đi ra, đã bị người từ phía sau gọi lại.

”Tiểu Niệm”

Cố Niệm dừng bước quay đầu nhìn lại, nhưng khi thấy người phía sau, cơ thể cô nhất thời cứng đờ.

Nhìn khuôn mặt quen thuộc của người đàn ông, trong lòng dâng lên một cảm giác đau đớn tột cùng.

Là Lục Ngọc Đông!

Người bạn trai cũ năm đó đột ngột bỏ cô mà đi!

Chẳng phải anh ấy đã đi được hai năm rồi sao. Sao anh ấy có thể... xuất hiện ở đây được chứ!

Cảm ơn mọi người đã đọc, Xin lỗi vì edit không mượt khiến mọi người khó chịu ạ.