Chương 3

Trần Khứ Phương là ở một cái "Lục" cấp nhiệm vụ có được "nguy cơ mắt kính", nhiệm vụ cấp bậc chia ra thành: Đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím. Các cấp phía dưới màu Lục đều là nhiệm vụ đơn giản và ngược lại, màu Lục tựa như một đường ranh giới.Bởi vậy các vật phẩm thuộc Lục cấp có được đều sử dụng và phát huy công hiệu tối đa ở các nhiệm vụ cấp thấp. Nhờ vào cái này mắt kính mà nàng cũng thuận lợi vượt qua vài cái nhiệm vụ, tránh đi không ít những lần sinh tử nguy cơ.

Nhưng hôm nay cái này nguy cơ mắt kính lại điên cuồng nóng lên như đang nhắc nhở Trần Khứ Phương trước mắt ông bác đã không còn là "người" mà là bị một loại quỷ dị đồ vật thay thế, Trần Khứ Phương không khỏi rùng mình một cái.

Nhưng nàng cũng là người chơi cũ đã hoàn thành vài cái nhiệm vụ, những người ở đây đều lấy nàng làm cầm đầu nếu bây giờ nàng bày ra sợ sệt dấu vết chỉ sợ những cái đó người ngu xuẩn sẽ làm ra những chuyện càng ngu.

"Phương tỷ....." Những người khác cũng phát hiện ông bác không thíc hợp, bọn họ hơi phát run, bọn họ đều trải qua một hai lần nhiệm vụ nên biết rõ mấy thứ này đáng sợ. Đừng nhìn chúng nó còn chưa động thủ nhưng một khi đã động thì chết một cách thể diện là một điều xa xỉ!

"Cái kia lão già là quỷ, chúng ta đã tìm được nó!" Người đầu tiên nói chuyện là người nam nhân trung niên hắn bất chấp trên xe có mặt khác người bình thường mà há mồm hô ra tới. Rõ ràng là người này từ đầu đến giờ thần kinh vẫn luôn căng chặt hiện giờ chỉ thấy một tí manh mối lý trí liền sụp đỗ, đã không nghe rõ mặt khác nói chuyện.

"Đừng xúc động." Trần Khứ Phương nói nhỏ một tiếng không tốt, duỗi tay hướng tới người nam trung niên.

Nhưng người này tốc độ lại nhanh hơn bình thường, hai ba bước đã đến cuối xe trên mặt nước mắt nước mũi còn giàn giụa lại chờ mong nhìn đám người Trần Khứ Phương: "Các người xem ta bắt được nó, chúng ta có thể đi về."

"Ngu xuẩn." Trần Khứ Phương đã đón được kết cục của người này, nàng đã thấy nhiều nhưng không trách.

Trung cấp và cao cấp nhiệm vụ người chơi thân kinh bách chiến sẽ không dễ dàng từ bỏ chính mình sinh mệnh càng sẽ không như vậy lỗ mãng hành động. Giống như người nam trung niên này thường làm ra những hành động như vậy tại cấp thấp nhiệm vụ đều đã chết. Rất nhiều thời điểm bọn họ thường thường sẽ không chết do nhiệm vụ mà chết là do mình yếu đuối. Nam trung niên thân thể giống mì sợi xụi lơ ngã xuống.

Lộ Bình Sa nghe thấy bên tai mình lại xuất hiện thanh âm điện tử, ngay sau đó thân hình của người nam trung niên liền biến mất.

"Biến... Biến mất." Nam áo sơ mi cơ hồ không thể tin được hai mắt của mình nhưng sự thật lại rõ ràng phát sinh trước mặt của hắn "Có quỷ, nơi này có quỷ, tài xế ta muốn xuống xe, ta muốn xuống xe!"

"Chúng ta đi mau."

"Đạp bể cửa kính, chúng ta có thể chạy trốn!"

"Chạy mau."

...............

Trạng thái kinh hoảng thường sẽ lây bệnh, khi nam trung niên hô to có quỷ rồi thân hình đột nhiên biến mất ở trước mắt bao người, nguyên còn bình tĩnh các hành khách không bao giờ có thể làm lơ hết thảy các loại kỳ quái.

Gần nhất các loại phim truyền hình, điện ảnh thể loại phim ma khủng bố, phim huyền nghi kinh dị chiếu nhiều như thế, bọn họ ít nhiều cũng có xem qua họ cũng phát hiện mình đã lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm nào đó.

"Mau đi bắt lấy tài xế, chúng ta thoát đi nơi này."

"Đúng, đúng lái xe càng mau."

Cũng không biết các hành khách là thông minh hay ngu xuẩn, bọn họ biết tài xế tầm quan trọng lại xem nhẹ tài xế tầm nguy hiểm.

"Không được, mau ngăn cản bọn họ." Trần Khứ Phương mí mắt nhảy liên tục, mới vừa rồi lão già kia đi tìm tài xế nên mới bị kinh dị đồ vật bám vào người, giờ nếu nhiều thêm vài người kia đừng hòng ai còn sống. Trần Khứ Phương đánh giá cao mấy "tiểu đệ" của mình, mấy hành khách thường không biết "Đồ vật" lợi hại nên mới dám lỗ mãng đi lên, còn bọn họ đều biết nó lợi hại ra đâu dám làm ra một chút cử động nào ngược lại đều chỉ trông mong vào Trần Khứ Phương. Ở trong lòng bọn họ Trần Khứ Phương có đủ kinh nghiệm, trong tay lại có nhiều trang bị hơn bọn họ càng thích hợp đi dò đường hơn.

"Đáng chết, chạy mau." Trần Khứ Phương thề chính mình sẽ không bao giờ cùng người mới làm nhiệm vụ.

Ngươi vĩnh viễn sẽ không đoán được ngu xuẩn người ở bên nhau sẽ sinh ra bao lớn nguy hại. Trách không được hiện tại độc hành hiệp(người chơi một mình) nhiều như vậy, không phải mọi người không muốn tổ chức đội ngũ mà là heo đồng đội(đồng đội ngu) mang đến thương tổn vượt qua sức tưởng tưởng.

Hiện giờ cửa xe sau đã bị đóng muốn trốn chỉ còn có thể theo đường cửa sổ. Vài phút trước nàng còn cười nhạo những người xuống xe không biết tốt xấu, ngắn ngủi vài phút nàng lại bước theo vết xe đổ của họ.

Nam sơ mi và người khác còn chưa đến gần tài xế cả người trở nên cứng đờ, rõ ràng tài xế chính là mục tiêu nhiệm vụ của họ muốn tìm quỷ.

Chỉ câng một trong những người chơi đem tay để lên người tài xế rồi nói: "Ta bắt được ngươi" mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ. Này thì không quá khó, có hai mươi bảy trạm dừng chân nếu phối hợp tốt ở xe buýt đang chạy bọn họ có thể đều tra tất cả hành khách sau đó đem mục tiêu định ở tài xế trên người. Sau đó lợi dụng tin tức thu thập được tìm ra biện pháp an toàn chạm vào tài xế.

Nhưng hiện tại bởi vì mấy cái người ngu xuẩn này toàn bộ đều bị lộn xộn.

Phanh! Cửa sổ bị Trần Khứ Phương đập ra một cái lỗ lớn, nàng không màng mảnh vỡ thủy tinh cắt trên cơ thể dứt khoát lưu loát nhảy ra ngoài. Tuy rằng tốc độ xe buýt không mau nhưng như vậy nhảy xuống vẫn có nguy hiểm. Trần khứ phương nương quay cuồng giảm đi hơn phân nữa lực hấp dẫn nhưng vẫn không trốn được bị thương.

Những người chơi còn lại trên xe buýt không có can đảm nói nhảy xe liền nhảy xuống, Trần Khứ Phương khẽ căn môi không có lại xem mà hướng phía trước chạy nhanh. Muốn kết thúc nhiệm vụ chỉ có thể hoàn thành các yêu cầu của nhiệm vụ như phải nói với quỷ câu "ta bắt được ngươi". Tuy nàng trước tiên xuống xe nhưng chưa chắc là nhiệm vụ thất bại, chỉ cần ở trong thời gian nhiệm vụ diễn ra đuổi tới cái tiếp theo xe buýt trạm dừng thành công lên xe là lại có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng trước mắt mấu chốt ở chỗ có thứ gì có thể trợ giúp nàng an toàn chạm vào tài xế mà không bị ảnh hưởng. Những cái đó tân nhân(người mới) luôn cho rằng người cũ như nàng có năng lực đối kháng này đó quỷ quái, lại không biết chân chính muốn chính diện đối phó với bọn chúng còn yêu cầu đạo cụ và nghi thức cực kỳ phức tạp, thậm chí càng cần "Thời Gian" chỉ có thể thu hoạch được sau khi hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ.

Nàng nếu có như vậy bản lĩnh càng câng gì ở cấp thấp nhiệm vụ đảo quanh? Trần Khứ Phương chỉ cảm thấy nhiệt độ quanh người càng hạ xuống, trước mặt lộ cũng một mảnh đen nhánh không phân rõ phương hướng.

Xung quanh là hoàng cảnh hắc ám dường như tùy thời tùy chỗ có thể có một sinh vật không biết tên lao ra đem nàng xé nát! Nhưng nàng cố tình chỉ có thể ở như vậy hoàn cảnh tiếp tục đi tới, duy nhất làm nàng cảm thấy an ủi là mắt kính còn không có nóng lên này liền ý nghĩa tạm thời xung quanh quanh không hề có nguy hiểm.

Nhưng theo nàng càng đi gần đến trạm xe nguyên bản không có gì mắt kính tựa hồ có sự vi diệu bất đồng nó dần dần nóng lên. Mà chân nàng bị chật rất đau, hiện giờ đi đường đã là vấn đề, chạy trốn lại càng thêm khó, không nàng không thể chết ở chỗ này được.

Trước mắt đường đi có chút ánh sáng nhưng tâm Trần Khứ Phương lại trầm xuống, nhiệm vụ bị làm cho lung tung rối loạn đột nhiên xuất hiện biến hóa thì không phải chuyện tốt. Quả nhiên, đi thêm hai bước phía trước bị người ngăn chặn.

Ở nàng trước mặt là nam áo sơ mi cùng Tiểu Trương, mặc kệ là người thường hay người chơi giờ phút này ánh mắt của họ điều mất đi thần thái sắc mặt trở nên xanh đen, đôi mắt vô hồn nhìn nàng. Trần Khứ Phương quay đầu phát hiện chiếc xe buýt nên chạy trước nàng đang dừng lại phía sau? Nàng không hề phát hiện!!!!!

Mồ hôi lạnh nháy mắt chảy xuống, trái tim như bị bóp nghẹt cơ hồ không thở nổi, thất bại.

Nhiệm vụ bị bỏ nữa chừng, nàng lại nhảy xuống xe buýt hiện giờ lộ lại bị lấp kín, nàng muốn chết ở cái này "Lục cấp" nhiệm vụ!

"Chỉ thiếu ngươi, lên xe đi." Tài xế từ ghế điều khiển nhô đầu ra lẳng lặng nhìn Trần Khứ Phương.

Trần Khứ Phương hai chân không tự chủ hướng tới xe buýt đi qua. Không, không cần đi qua! Trần Khứ Phương điên cuồng ở trong long kêu gào nhưng thân thể lại không theo nàng tiếng lòng từng bước hướng tới xe buýt tới gần. Nếu là đi lên nàng liền không có phản kháng đường sông, nếu thật sự muốn chết tốt xấu làm ta chết lưu loát một chút.

Chi ---

Tiếng lửa đốt vang lên, trong không khí tựa hồ truyền đến đồ vật bị đốt hương vị. Trần Khứ Phương mở to mắt thấy nguyên bản lúc tước chống sau cửa xe tuổi trẻ nam nhân trong tay cầm một lá bùa trực tiếp dán ở trên trán tài xế.

"Ta bắt được ngươi."

Leng keng. "Chúc mừng người chơi [Đến Đi Vô Tình hgkanr] đã hoàn thành nhiệm vụ." Trần Khứ Phương nghe được thanh âm nhắc nhở vừa quen thuộc vừa thống hận.

"Kiểm tra đo lường đến tân nhân người chơi..."

"Người chơi tư cách thu hoạch thành công." Lộ Bình Sa nghe thấy trong đầu mình đột nhiên truyền ra tới thanh âm điện tử, nhất thời choáng váng. A đu đu, đây chính là hệ thống trong truyền thuyết sao?