Chương 43

Dùng dị năng liên tục trong một thời gian dài khiến cơ thể họ có chút mệt mỏi, cơ bắp cũng căng cứng mất sức như vừa hoạt động mạnh rồi bị giãn cơ vậy.

Mặc dù không phải quá mức đau đớn gì, thế nhưng nó lại mang lại cảm giác vô cùng khó chịu. Đánh nhau với mấy thứ kia nhìn như không có gì, thế nhưng cũng phải mất đến gần bốn tiếng đồng hồ.

Mặc dù mạt thế đã được một thời gian, thế nhưng cũng chưa đủ để con người khai thác hết tiềm lực của dị năng mà bọn họ sở hữu. Hầu hết hiện tại dị năng của mọi người đều dừng ở mức sơ cấp.

Khác biệt chỉ là nội lực trong cơ thể nhiều hay ít mà thôi. Cũng giống như trong cùng một lớp học, có người giỏi lại có người yếu kém vậy. Này là vô cùng bình thường.

Bởi vì cơ thể đặc biệt, thế nên Sử Nhã cũng không cảm thấy có bao nhiêu mệt mỏi. Trong lúc mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi, thì cô rảnh rỗi đi lại xung quanh nhân tiện tra xét xem còn thứ gì nguy hiểm nữa không.

Sử Nhã đạp đạp chân, tự chơi một mình, lại duỗi tinh thần lực ra kiểm tra xung quanh, thấy không có gì nguy hiểm mới chuyển động đến nơi khác.

Đi đi một lúc, cuối cùng Sử Nhã cũng không thoát khỏi sự tò mò đối với con nửa người nửa nhện kia. Mặc dù vẻ ngoài của nó có thể nói là quá không tôn trọng đôi mắt người nhìn.

Thế nhưng con người đôi lúc chính là như vậy, càng khác thường quái dị lại càng tò mò muốn xem. Cũng giống như xem phim ma ấy, mặc dù sau khi xem xong có khi sợ tới mức buổi tối đi ngủ cũng phải mở đèn, thế nhưng vẫn cứ nhất quyết muốn xem, tự làm khổ bản thân cũng phải làm.

Sử Nhã mon men lại gần thứ kia, thế nhưng cũng không dám đến quá gần. Dù sao cái thứ quỷ này cũng toàn thân là độc, dính vào dù không chết cũng phải bán thân bất toại.

Thứ này đã bị Chung Khải chém đầy người, trên người còn có chỗ cháy đen, chỗ bị đông thành đá, lại hoặc là bị đâm thành cái sàng linh tinh, đều là do dị năng của mấy người trong đội để lại.

Vốn nghĩ thứ này quái dị như vậy, hơn nữa nửa thân trên của nó còn giống như là người chết, thì sẽ giống như trong mấy bộ tiểu thuyết hay viết, chảy ra máu xanh, đỏ, tím, vàng vân vân hay là không có máu mà thay vào đó là dịch nhầy các thứ.

Thế nhưng không, máu của cái thứ này vẫn rất quy củ, là một màu đỏ tươi, chảy ra lênh láng khắp sàn, quả thực là.... Rất bình thường. Hazz, kì quái không nói lên lời.

Sử Nhã vốn định quay người rời đi, thế nhưng sau đó đột nhiên cô lại nhớ tới một chuyện. Chờ đã, con nhện có máu sau? Mà máu của nó... có màu đỏ sao??? Ít nhất thì Sử Nhã chưa từng thấy nhện chảy máu bao giờ.



Lúc trước chẳng may dẫm chết mấy con nhện cũng chỉ thấy chúng nó bị bẹp dí thôi, khô khốc vô cùng, thậm chí còn chẳng có chất lỏng chảy ra huống chi là máu.

Vậy nên cô vẫn luôn cho rằng nhện có rất ít máu trong cơ thể, nay thấy thứ này chảy nhiều máu như vậy, không kì lạ sao??? Sử Nhã nghĩ vậy, sau đó lại tiếp tục lượn quanh con nhện dị dạng kia.

Chăm chú nhìn một lúc, bên trong cái bụng kia của nó.... hình như đang chuyển động? Sử Nhã vốn tưởng mình hoa mắt, thế nhưng sau khi nhìn kĩ lại, thì thật sự là đang chuyển động.

Cái bụng của nó chuyển động rất nhẹ, hơn nữa tần suất cũng chậm. Nếu không dành nhiều thời gian để nhìn nó chằm chằm, thì thật sự là không thể thấy được điều đó.

Sử Nhã vội vàng gọi Chung Khải đến xem cùng mình. Nhìn thấy cái bụng của thứ này vẫn phập phồng như thế còn sống, lông mày của Chung Khải khẽ cau lại.

Lần này hắn phát động một vết cắt không gian vô cùng lớn, trực tiếp cắt đôi người thứ quái dị này ra. Không cắt ra thì thôi, vừa cắt, liền khiến người ta muốn ngất, hình ảnh trước mắt quả thực quá kí©h thí©ɧ thị giác, mùi vị đi kèm cũng không thua kém chút nào.

Những người ngày hôm ấy đã chứng kiến cảnh tượng này, đều sôi nổi biểu thị mấy ngày tới bọn họ cũng không cần ăn uống gì nữa, hoặc là chuyển sang ăn chay niệm Phật cho cơ thể thanh thản thôi.

Bởi vì chỉ cần hơi nhớ tới nó, dạ dày bọn họ chắc chắn sẽ biểu tình, cho dù trong bụng không có thứ gì cũng có thể nôn ra mật vàng, thật là quá sức chịu đựng.

Trong bụng con nhện nửa vời này tràn đầy những trái bóng tròn tròn cao tầm nửa người trong suốt, giống như nhau thai vậy. Trên quả bóng phủ kín những mạch máu đỏ tươi.

Mà bên trong mỗi vật thể hình cầu ấy là có chứa một "người" có độ "tươi mới" khác nhau, có người đã bắt đầu phân hủy tan chảy ra, thế nhưng cũng có người trông có vẻ khá mới.

Thế nhưng buồn nôn nhất là mấy cơ thể đang hoại tử, trên người tràn đầy thi đốm bắt đầu chuyển biến thành "người nhện", bụng của chúng căng lên như phụ nữ có thai, bị kéo gập ra phía sau tạo thành hình dạng vặn vẹo quái dị, giống như bị gãy xương sống vậy.

Tất nhiên, mùi từ mấy cái xác thối ấy quả thực không thể càng buồn nôn. Ghê tởm đến nôn ba ngày ba đêm chưa hết.