Chương 17

"Em ơi, em cười thật ngọt ngào, giống như bông hoa nở rộ" ông lão ngâm nga bài hát.

Nhưng đúng lúc này, giọng hát của ông đột nhiên dừng lại, bởi vì ông nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đi giày da mặc vest ở ven đường giống như sói đói, hai mắt tỏa sáng xông về phía xe đạp của mình.

Mắt thấy người nọ sắp vọt tới trước mặt,

Ông lão phanh gấp một cái, đang chuẩn bị một trận chửi với Hạ Hằng.

"Chú," Hạ Hằng nắm lấy tay lái xe của ông, vẻ mặt chân thành nhìn ông lão tuổi có thể so sánh với ông nội hắn.

Người ta nói tuổi tác có thể kéo gần hơn, tiếng "chú" này thành công chặn tiếng chửi rủa quốc gia của ông lão trở về.

"Chú, chú nghe con nói." Hạ Hằng cởi chiếc rolex trên tay trái mình xuống, nhét vào tay ông lão, hắn nhìn thẳng đối phương, giống như muốn nhìn thấu linh hồn của đối phương.

"Vợ cháu đang ở trong bệnh viện."

"Cô ấy sắp sinh."

"Cháu có thể mượn xe chú một lát không?"

"Được." Ông lão nhét chiếc Rolex vào túi, vỗ vai chàng trai, quyết đoán xuống xe.

Ông đứng bên cạnh Quý Nguyên vẻ mặt ngốc trệ, cuối cùng lại không nỡ nhìn chiếc xe đạp có chút rỉ sét của mình, cùng ông đi trong gió mưa mười mấy năm, kỳ thật ông cũng không muốn.

Thế nhưng, đối phương thật sự cho quá nhiều.

"Cám ơn chú, người tốt cả đời bình an." Nói xong, Hạ Hằng chân dài nhanh chóng lên xe đạp, không quên phân phó Quý Nguyên một câu, "Tôi đi trước, anh bảo những vệ sĩ kia lập tức lái xe tới, có thể lái nhanh bao nhiêu thì lái nhanh bấy nhiêu, biết chưa?”

Dứt lời hắn giẫm đạp nhanh chóng chạy đi, để lại cho hai người một bóng lưng tiêu sái.

Mà Quý Nguyên cùng ông lão nhìn bóng dáng hắn đạp xe đạp lảo đảo, đồng thanh hô to:

"Hạ tổng! Hãy cẩn thận!”

"Này, đồ ăn của tôi! Đồ ăn của tôi vẫn còn trong giỏ!”

Khi còn học đại học, Hạ Hằng đã giành được nhiều giải thưởng danh giá. Ví dụ như đai đen taekwondo, đồng thời hắn cũng là chủ tịch câu lạc bộ taekwondo.

Tất nhiên, ngoài chiều cao và ngoại hình đặc biệt, một lý do khác khiến hắn nổi bật giữa hàng nghìn người chắc hẳn là mái tóc đen dày và đường chân tóc tuyệt vời.

Nam thần esports, nhưng đây là do hắn tự phong cho mình, mà khán giả của hắn cũng không bị mua chuộc, cho nên danh hiệu chính thức của hắn vẫn là "vương giả mạnh miệng."

Nhưng ngay hôm nay, dòng xe ồn ào náo nhiệt bên ngoài, trong mắt Hạ Hằng đều trở thành tàn ảnh lùi lại phía sau, gió nhanh gào thét hai bên tai, hắn đạp một chiếc xe đạp kiểu cũ với tốc độ cực nhanh trong làn đường không có xe động cơ.

Hạ Hằng bỗng nhiên cảm thấy những chuyện trong quá khứ cũng không tính là gì.

Làm thế quái nào mà hắn có thể đạp xe nhanh đến vậy?

Có lẽ lúc trước hắn nên cân nhắc việc tham gia một câu lạc bộ đua xe đạp, nói không chừng hắn thật sự là thiên phú dị bẩm.

Nhưng nghĩ đến đây, Hạ Hằng cảm thấy hắn vẫn nên cảm ơn cha mẹ hắn.

Cảm ơn họ đã sinh ra hắn với một đôi chân dài như vậy.

Sau khi liên tiếp vượt qua hơn chục chiếc ô tô nhỏ màu vàng, đèn xanh ở ngã tư phía trước lóe lên một giây, giây tiếp theo liền chuyển sang màu đỏ, Hà Hằng phải dừng lại ở ngã tư.

Vừa dừng lại, hắn đặt một chân xuống đất, đưa tay cởi bộ đồ bó sát, ném vào giỏ, cởi cà vạt, xắn tay áo sơ mi lên, cởi bỏ hai cái nút áo sơ mi trên cùng.

Nhưng mà tất cả những chuyện này, ở trong mắt ông chú bên cạnh hắn, tất cả những điều này chính là một lời tuyên chiến trần trụi.

Nhớ năm đó, ông cũng từng tham gia các loại giải đua xe đạp đường bộ, giải thưởng lớn nhỏ đoạt không ít, nhưng hôm nay tiểu tử này một đường đuổi theo ông, liên tục vượt qua ông mấy cái khúc cua, hiện tại lại cởϊ áσ trước mặt ông.

Đây không phải là khıêυ khí©h thì có thể là cái gì?

Vì thế một giây sau, Hạ Hằng bỗng nhiên nhìn thấy ông chú bên cạnh quay đầu nhìn hắn, từ trong khoang mũi phát ra một tiếng "xì", sau đó dùng sức cởi nút áo sơ mi ra, dùng lực lớn đến mức giống như muốn rút hết nút áo xuống.

Ông chú cởϊ áσ sơ mi ra để lộ áo vest cổ điển bên trong.

"Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng đắc ý quá sớm, chẳng qua chỉ là tuổi còn trẻ mà thôi." Ông chú chỉ tay vào Hạ Hằng, lưu lại một câu:

"Càn khôn chưa định, tôi và cậu đều là hắc mã."

Dứt lời, đèn xanh bật sáng, ông chú phóng xe tuyệt trần mà đi, để lại Hạ Hằng không hiểu ra làm sao.

Hạ Hằng đạp hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng chạy tới cửa sau quán bar X. Một nhân viên bảo vệ đang đứng đó ngáp dài chán nản.

Ngay sau đó, kèm theo "Đùng!" Một tiếng nổ lớn, hắn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi và quần tây ở đầu đường thở hổn hển nhảy ra khỏi một chiếc xe đạp cũ rỉ sét, chiếc xe đạp lập tức đổ nhào.

Trông có vẻ như sắp sụp đổ.

Ngay sau đó, nhân viên bảo vệ thấy người đàn ông lao mạnh về phía cửa sau của quán bar.

Thấy vậy, hắn vội vàng đưa tay ngăn Hạ Hằng lại, nghi ngờ đánh giá chiếc xe đạp cũ nát chứa một giỏ rau gà phía sau:

"Chờ một chút, anh tới đây để tiêu tiền sao?"

Dáng người, ngoại hình và pheromone của người đàn ông này đều thuộc loại đỉnh cấp, ăn mặc cũng đều là chất liệu cao cấp.

Nhưng đặc biệt là người đứng đắn, ai lại đi xe đạp đến quán bar?

Hạ Hằng có lẽ cũng đoán được đối phương đang coi thường phương tiện di chuyển của hắn, cho rằng hắn nghèo nàn.

Trong lòng hắn khinh thường cười nhạo:

Thực sự là quá hời hợt!

"Sao, chưa từng thấy ai đạp xe đạp đến quán bar sao?" Hạ Hành thở hổn hển bước vào trong, "Cậu không hiểu sao? Tiền bạc phải tiêu một cách khôn ngoan."