Chương 24: Học sinh đạo đức kém thì phải đuổi gấp

Chử Minh chưa kịp đi tìm Lương Hưng Ngôn, Lương Hưng Ngôn đã đến tìm cậu trước.

Vì Chử Minh cứ hư đốn không sửa, hở tí là đánh Điền Diệu như con, nên lần này Lương Hưng Ngôn không phạt cậu chạy nữa mà trịnh trọng cảnh cáo, nếu còn có lần sau, ghi vào sổ học bạ.

Chử Minh lập tức lấy ghi âm ra mở cho Lương Hưng Ngôn nghe.

Lương Hưng Ngôn ngạc nhiên hỏi: “Đây là?”

Chử Minh: “Chứng cứ Điền Diệu và Khâu Văn Bân hại em.”

“Thầy hiểu rồi.” Thái độ của Lương Hưng Ngôn hoàn toàn thay đổi.

Chuyện này liên quan đến Điền Diệu và Khâu Văn Bân, Lương Hưng Ngôn sai người thông báo cả hai lên văn phòng.

Khâu Văn Bân là học sinh hệ Hỗ trợ chiến trường, Lương Hưng Ngôn gọi cả chủ nhiệm Vương cùng tới.

Chử Minh cũng nhân cơ hội nhắc đến chủ nhiệm Khâu, “Chủ nhiệm Lương, nghe nói ở bộ hậu cần có thầy Khâu nào quan tâm em lắm, hay là gọi cả thầy ấy luôn.”

Lương Hưng Ngôn biết chủ nhiệm Khâu và Khâu Văn Bân có quan hệ họ hàng, nếu Khâu Văn Bân đã dính líu đến vụ này, vậy để chủ nhiệm Khâu được biết cũng tốt, liền gật đầu: “Thầy sẽ báo ông ấy.”

Lương Hưng Ngôn nhắn tin cho chủ nhiệm Khâu, nhờ ông đến hợp tác xử lý vụ Chử Minh.

Chủ nhiệm Khâu đến nhanh như một cơn gió, vừa vào đã hỏi: “Chủ nhiệm Lương, thầy quyết định đuổi học Chử Minh rồi hả?”

“Không, sự việc có thay đổi, tôi e là cơ giáp không bị mất khống chế, mà là Điền Diệu cố ý thật, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến học sinh Khâu Văn Bân, tôi nghĩ nên báo cho thầy biết.”

Chủ nhiệm Khâu vừa nghe thấy tên Khâu Văn Bân thì mặt tối sầm lại, sau đó nhìn Chử Minh bằng ánh mắt bén như dao, hẳn là ông ta vừa nhớ ra chuyện gì đó.

Chử Minh vừa gặp chủ nhiệm Khâu liền biết vì sao Yến Trường Hạ lại nói cậu nên cho ông ta nghe thử đoạn ghi âm, được lắm, lão chủ nhiệm này “quan tâm” cậu thật đấy, vừa vào đến cửa đã kêu Lương Hưng Ngôn đuổi học cậu, cả một bầu trời "thương thương" luôn.

Chủ nhiệm Khâu cũng họ Khâu, lại thù hằn cậu như thế, không phải là thân thích gì của Khâu Văn Bân đấy chứ?

Chử Minh nhớ lúc mình đấm bầm mắt Khâu Văn Bân trong tiết Đối kháng, Mạnh Trì đã nhắc nhở cậu, nói là Khâu Văn Bân có họ hàng với lãnh đạo trường, lúc đó Chử Minh không để ý, giờ xem ra, vị lãnh đạo ấy chính là chủ nhiệm Khâu?

Nghĩ vậy, vừa thấy chủ nhiệm Khâu nhìn cậu, Chử Minh lập tức đáp lại bằng nụ cười nhếch mép, chọc cho chủ nhiệm Khâu càng thêm nóng máu.

“Chủ nhiệm Lương, thầy nói Khâu Văn Bân có liên quan là ý gì?” Chủ nhiệm Khâu hỏi Lương Hưng Ngôn.

“Khâu Văn Bân và Điền Diệu sắp tới rồi, chờ tụi nó tới rồi hỏi một lần luôn.” Lương Hưng Ngôn nói.

Lương Hưng Ngôn vừa dứt lời, lại một người nữa bước vào văn phòng, nhưng không phải hai người kia, mà là chủ nhiệm Vương.

Chủ nhiệm Vương vừa nghe chuẩn bị giải quyết vụ Chử Minh đã lập tức đến ngay, có vẻ rất quan tâm đến sự việc lần này.

Chủ nhiệm Vương đã quá quen với việc Chử Minh phá phách gây sự, ông cũng từng sứt đầu mẻ trán vì cậu, thậm chí còn nghĩ tới việc đuổi học Chử Minh, nhưng giờ thì khác.

Một phần là vì Chử Minh đã chuyển hệ, ông không cần phải đau đầu nhức óc nữa, Chử Minh phá trường phá lớp đã có Lương Hưng Ngôn lo.

Phần còn lại là, chủ nhiệm Vương cảm thấy Chử Minh đã thay đổi, sự thay đổi này, ông cảm nhận rõ nhất là khi Chử Minh xin lỗi ông vào ngày cậu thông qua cuộc thi tuyển.

Chủ nhiệm Vương vẫn luôn cảm thấy Chử Minh quá bướng bỉnh, quá si mê Giang Vân Hàng, si đến mức bệnh hoạn, mê đến mức tɧác ɭoạи, nhưng ngày đó, Chử Minh nói mình không thích Giang Vân Hàng nữa, còn thừa nhận lúc trước mình đã sai, còn biết xin lỗi ông nữa chứ, tuy không được thành khẩn lắm, nhưng vẫn khiến chủ nhiệm Vương chấn động, cảm thấy Chử Minh còn cứu được.

Sau lại chủ nhiệm Vương còn cố ý hỏi thăm về cậu, nghe nói mấy hôm nay Chử Minh ở lớp 1 mà không hề liếc nhìn Giang Vân Hàng lấy một cái, giống như thật sự mất hết hứng thú với Giang Vân Hàng, xem như nói được làm được.

Tuy cậu nảy sinh tật xấu mới, thích đánh lộn, nhưng đây là trường quân đội, thích đánh nhau vẫn hơn thích yêu nhau……

Trừ mấy cái này ra, Chử Minh còn có khả năng tay không gỡ bung cơ giáp, khiến chủ nhiệm Vương được mở mang tầm mắt, ông cũng tiếc tài, không muốn Chử Minh bị đuổi học.

Nhưng hiện giờ ý kiến của chủ nhiệm Vương không có tác dụng là mấy, có chủ nhiệm Khâu ở đây, chủ nhiệm Vương cảm thấy việc này gay đấy, hy vọng may mắn sẽ đến với Chử Minh.

Chủ nhiệm Vương vừa đến không bao lâu, Điền Diệu và Khâu Văn Bân cũng đến.

Hai người bước vào cùng nhau.

Điền Diệu bước vào thì mặt mày buồn bã, có lẽ đã đoán trước được kết cục của mình, hắn không lộ ra vẻ hãi hùng như trước, ngược lại có chút ỉu xìu.

Khâu Văn Bân còn chưa biết việc hắn làm đã bị bại lộ, thấy Chử Minh cũng ở đây mới có chút chột dạ.

Lương Hưng Ngôn thấy mọi người đã đến đông đủ, liền nói: “Tốt, mọi người đã tới đủ, vậy chúng ta bắt đầu thôi, hôm nay tôi mời mọi người đến đây, là để giải quyết vụ việc cơ giáp mất khống chế.”

Lương Hưng Ngôn hỏi Điền Diệu: “Điền Diệu, nghe nói trong tay Chử Minh có một đoạn ghi âm do cậu đưa, trong đó ghi lại cuộc điện thoại giữa cậu và Khâu Văn Bân, có phải là thật không?”

“Thật ạ.” Chuyện đã tới nước này, Điền Diệu không muốn chống chế nữa, hắn thà bị đuổi học còn hơn ngày ngày bị Chử Minh đe dọa, “Là em giao cho Chử Minh, lúc Khâu Văn Bân gọi điện, em sợ bị quỵt nợ nên đã ghi âm lại.”

Nghe nhắc đến ghi âm điện thoại, mặt Khâu Văn Bân hiện rõ vẻ hoảng loạn.

Chủ nhiệm Khâu vừa thấy Khâu Văn Bân biến sắc, liền có dự cảm không hay.

Lương Hưng Ngôn bảo Chử Minh mở ghi âm lên, Chử Minh lại nhấn play lần nữa.

Nội dung ghi âm rất rõ ràng, Khâu Văn Bân nói với Điền Diệu những gì, người trong văn phòng đều nghe rất rành mạch.

Điền Diệu nghe xong còn bình tĩnh, nhưng Khâu Văn Bân đã thiếu oxy, hít thở dồn dập.

Lương Hưng Ngôn hỏi Điền Diệu: “Khâu Văn Bân hứa cho cậu 100.000 tinh tệ, nên cậu đã giả vờ cơ giáp mất khống chế, cố ý vào đâm Chử Minh đúng không?”

“…… Đúng ạ.”

Lương Hưng Ngôn nghiêm khắc hỏi: “Cậu có biết với tốc độ lúc đó, cậu có thể gϊếŧ chết Chử Minh không?”

“Em……” Điền Diệu giọng run run, “Em không muốn gϊếŧ người, chỉ là lúc đó Chử Minh nói…… em lái cơ giáp như diễn xiếc, em giận quá mất khôn, nên mới manh động như thế…… em tưởng cậu ta sẽ né tránh……”

Lương Hưng Ngôn liếc Chử Minh một cái, câu nói gợi đòn này đúng là do Chử Minh thở ra.

Chử Minh mắt trợn ngược, hứ một tiếng.

Điền Diệu đã thừa nhận, Lương Hưng Ngôn lại hỏi Khâu Văn Bân: “Cậu hứa sẽ trả Điền Diệu 100.000 tinh tệ để cho Chử Minh một bài học, vì sao?”

Khâu Văn Bân cứng họng, căng thẳng không biết phải nói gì.

“Để em trả lời cho.” Chử Minh đột nhiên chen vào nói, “Nhất định là vì em đòi quà.”

“Mấy hôm trước em tỉnh ngộ, không thích Giang Vân Hàng nữa, định đòi quà đã tặng Giang Vân Hàng lại, kết quả Giang Vân Hàng nói chẳng giữ gì của em cả, tất cả quà đều đã nhờ Khâu Văn Bân trả lại, nhưng em có nhận được gì đâu, hỏi ra mới biết là Khâu Văn Bân ăn chặn mất rồi.”

“Tôi……” Khâu Văn Bân mặt đỏ phừng phừng, nôn nóng phủ nhận, “Tôi không ăn chặn gì của cậu hết, tôi chỉ quên……”

Chử Minh cười khinh khỉnh: “Rồi rồi, chỉ ‘quên’ trả thôi, lại còn ‘lỡ tay’ làm mất chiếc nanh dị thú linh cẩu giá 350.000 tinh tệ, đúng không? Nhưng mà không sao, tôi đã nhận bồi thường theo giá thị trường, đồng hồ và trân châu cũng đã lấy lại, tôi tưởng thế là xong rồi chứ.”

“Cho nên, vì sao phải mướn người gây hấn với tôi?” Chử Minh nghi hoặc hỏi.

Khâu Văn Bân đổ mồ hôi hột, không biết phải giải thích thế nào.

Chử Minh hỏi: “Là vì tôi đòi quà nên cậu ngứa mắt à?”

“Không phải…… là……”

Chử Minh: “Hay là vì tôi đánh cậu tím mắt trong tiết Đối kháng, nên cậu ghi hận trong lòng?”

Khâu Văn Bân giật giật môi, vẫn không nói câu nào.

Cả hai lý do này đều có, nhưng Khâu Văn Bân không dám thừa nhận.

Chử Minh: “Chẳng lẽ sở thích của cậu là bắt nạt tôi, thấy tôi hiền hiền tưởng dễ bị ăn hiếp, không làm gì được tôi cậu ngứa ngáy tay chân, thấy tôi chuyển hệ nên tìm người bắt nạt?”

“…… Không phải!”

Khâu Văn Bân lập tức phủ nhận lý do thái quá này.

“Rồi rồi, nghĩ sao tùy cậu.” Chử Minh nhún vai, “Nhưng ghi âm là thật đúng không, cậu hứa cho Điền Diệu 100.000 tinh tệ để hắn bắt nạt tôi, giờ nhân chứng vật chứng đều có đủ, còn muốn chối?”

Khâu Văn Bân cúi đầu, không phủ nhận, xem như cam chịu.

Lương Hưng Ngôn nhìn mọi người một lượt: “Tốt, mọi việc đã rõ ràng, chủ nhiệm Khâu, chủ nhiệm Vương, hai thầy muốn hỏi thêm gì không?”

Chủ nhiệm Vương nhìn Chử Minh một cái, thở phào nhẹ nhõm: “Không.”

Chủ nhiệm Khâu mặt đen như mực, cũng gằn một tiếng không.

“Nếu mọi chuyện đã rõ thì tổng kết tại đây thôi.” Lương Hưng Ngôn nhìn Điền Diệu, “Điền Diệu, cậu lái cơ giáp đâm vào Chử Minh, bất kể lúc đó cậu nghĩ gì thì đây cũng là một hành vi có tính chất ác liệt, khả năng trường sẽ xem xét cho thôi học.”

Như chủ nhiệm Khâu đã nói, học sinh đạo đức kém, phải đuổi học càng sớm càng tốt.

Điền Diệu không nói gì, hắn vừa nhìn thấy Chử Minh đã rén ngang, dù không bị đuổi cũng sẽ nhanh chóng cuốn gói rời khỏi ngôi trường này, hắn rũ mắt ảm đạm nói: “Em biết, em chấp nhận.”

“Về phần Khâu Văn Bân, ghi tội vào học bạ.” Lương Hưng Ngôn lại hỏi chủ nhiệm Vương và chủ nhiệm Khâu, “Các thầy thấy thế nào?”

Chủ nhiệm Vương không có ý kiến: “Được.”

Chủ nhiệm Khâu cũng không có ý kiến: “Ghi vào đó vi phạm nặng đi.”

Lương Hưng Ngôn nói vẫn chừa đường để du di, Khâu Văn Bân là họ hàng của chủ nhiệm Khâu, anh cố tình không nói ghi vào học bạ vi phạm nặng hay nhẹ, để chủ nhiệm Khâu tự mình lựa chọn.

Khâu Văn Bân nghe vậy, mặt còn tái hơn cả Điền Diệu.

Giải quyết xong, mọi người rời khỏi văn phòng của Lương Hưng Ngôn.

Chủ nhiệm Khâu gọi Khâu Văn Bân vào văn phòng mình.

“Mày làm gì thế hả, sao lại nuốt quà của Chử Minh?”

Lúc này văn phòng chỉ còn hai người, lửa giận của chủ nhiệm Khâu bùng nổ, ông lạnh giọng chất vấn Khâu Văn Bân.

“Cháu đâu có làm thế.” Khâu Văn Bân run run nói.

“Lại còn dám chối!”

Chủ nhiệm Khâu đập bàn thình thịch, “Tháng trước mày lấy nanh linh cẩu dị thú nhờ Ngô Thanh bán giúp, đừng tưởng là chú không biết! Lúc đó chú còn nghĩ quái nó lấy đâu ra cái nanh đó, ra là ăn chặn của Chử Minh!”

Ngô Thanh là trợ thủ của chủ nhiệm Khâu, ngày thường phụ trách mua sắm nguyên vật liệu cho học sinh, đồng thời còn thu mua những thứ mà học sinh bán ra.

Đôi khi trường sắp xếp các buổi huấn luyện dã ngoại, học sinh thường mang chiến lợi phẩm về bán, đặc biệt là các vật liệu lấy từ dị thú, nếu bọn họ lười bán có thể nhờ hậu cần bán giúp, nhưng hậu cần sẽ thu chút phí giao dịch.

Khâu Văn Bân là họ hàng của chủ nhiệm Khâu, hắn muốn bán răng nanh, Ngô Thanh tất nhiên sẽ lập tức sắp xếp, chỉ cần ba ngày đã bán đi, Ngô Thanh còn báo chuyện này với chủ nhiệm Khâu.

Lúc đo chủ nhiệm Khâu cũng nghĩ chiếc nanh này từ đâu mà có, nhưng lỡ bán rồi, ông cũng không hỏi nhiều.

“Mày không nuốt quà của Chử Minh thì lấy đâu ra cái răng nanh đó?” Chủ nhiệm Khâu nghiêm khắc hỏi.

Khâu Văn Bân chột dạ nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Không phải của Chử Minh là được.”

Chủ nhiệm Khâu gầm lên: “Mấy hôm trước mày nói với chú Chử Minh hạnh kiểm xấu, lén dùng chất kích thích để đánh mày trong lớp Đối kháng, chú nói mày tố cáo nó đi thì mày không đồng ý, còn nói Chử Minh giàu có, đã hối lộ nhà trường rồi, không ai làm gì được nó."

“Mày còn nói Chử Minh nổi điên ẩu đả nhục mạ bạn bè mày, nhưng chủ nhiệm Vương mặc kệ vì ông ta đã nhận hối lộ.”

“Mày còn nói Chử Minh không chỉ bám lấy Giang Vân Hàng, còn muốn trèo cao Nhị hoàng tử, tới phòng y tế để xum xoe nịnh bợ một cấp S.”

“Mày nói như thật ấy, nên chú mới tin mày.”

“Chú……”

Khâu Văn Bân xấu hổ cúi đầu.

“Kết quả thì sao! Mày xem mày đã làm gì!” Chủ nhiệm Khâu sôi máu, giơ tay cho hắn một bạt tai.

Khâu Văn Bân bị đánh sái cả hàm, má sưng phù, hốc mắt cũng đỏ au.

Chủ nhiệm Khâu vẫn tức giận chỉ vào mặt hắn: “Mày có biết tao đã nói gì với hiệu trưởng không hả, tao nói học sinh đạo đức kém thì phải đuổi cổ ngay! Lúc đó tao không chỉ nói trước mặt ông ta, mà còn nói trước mặt chủ nhiệm Vương và Lương Hưng Ngôn, nói rất nhiều lần! Lúc nói mấy lời này tao đâu có ngờ, Chử Minh không sai, là mày sai!”

“Cái thứ láo toét vô dụng!”

Khâu Văn Bân ôm mặt, không dám hó hé một câu.

Chủ nhiệm Khâu hít sâu hơi: “Vừa rồi có mặt chú nên Lương Hưng Ngôn không nói thẳng, thôi thì để chú tự nói, học sinh có đạo đức kém thì phải đuổi học, Lương Hưng Ngôn không đuổi thì mày tự chuyển trường đi, nơi này không hợp với mày nữa đâu.”

“Chú!” Khâu Văn Bân quýnh lên, ngẩng đầu năn nỉ nhìn chủ nhiệm Khâu.

Chủ nhiệm Khâu chỉ phất tay, bảo hắn nhanh biến đi.