Chương 2

Nghe anh tôi vui vẻ ngâm nga mấy câu hát, hiển nhiên là con khỉ hoang kia hầu hạ anh ấy khá tốt.

Nhưng anh ấy không ra khỏi phòng trong ba ngày liên tiếp rồi.

Tôi thấy mẹ lo lắng nhìn chiếc rèm được kéo kín ở căn phòng phía Tây.

“Nếu cứ tiếp tục như thế sức khoẻ của Diệu Tông sẽ không chịu nổi nữa.”

Nhìn mẹ tôi lo lắng nhăn mi, tôi bất chấp đứng lên, đi gọi anh tôi ra ăn cơm.

Nhưng tôi còn chưa đến cửa, một chiếc búa bị ném ra từ cửa sổ.

Cơ thể tôi nhỏ gầy nên cả người rất linh hoạt.

Sau khi tôi né được, chiếc búa đập vào vị trí ban đầu của tôi.

Anh tôi rất khỏe, chiếc búa đập xuống đất tạo thành một cái hố, bụi bay mù mịt.

Tôi làm phiền tâm trạng tốt của anh ấy, nên anh ấy đang trút giận.

Theo sau đó là giọng nói khàn khàn tràn ngập lửa giận của anh tôi vang lên.

“Chết tiệt! Mày tránh xa một chút! Đừng gây phiền cho anh mày làm việc!”

Ý tốt của mình bất ngờ bị mắng mỏ, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng tủi thân.

Mẹ tôi nghiêm mặt nhặt búa lên, sắc mặt trắng bệch, lải nhải nói tiếp:

“Làm gì có ai đứng đắn mà lại ngủ cùng với một con khỉ hoang cơ chứ...”

Mặt trời dần dần xuống núi, sương mù bao phủ quanh ngọn núi ở phía sau nhà.

Tôi thấy bóng con khỉ hoang lấp ló qua khe cửa sổ, miệng như đang ngậm gừng.

Anh tôi cưỡng chiếm con khỉ hoang.

Nhưng anh ấy không biết rằng nó vốn không bình thường.

Đến khuya, cả tôi và mẹ đều mang những tâm tư riêng đi ngủ.

Khoảng mười hai giờ đêm, trong căn phòng phía Tây bỗng vang lên tiếng đổ bàn ghế.

Một âm thanh chói tai và ngắt quãng vang lên.

“Mẹ... Mẹ...”

Tôi nhanh chóng mặc thêm quần áo rồi ngồi dậy trên giường, mẹ tôi có dự cảm không lành, nhanh chóng cùng tôi chạy qua đó.

Chúng tôi vừa bước vào thềm cửa, mùi hôi thối nồng nặc bốc lên thật buồn nôn.

Anh trai tôi đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên giường, sùi bọt mép, hai mắt trợn trắng.

Anh ấy kiệt sức, sắp mất mạng rồi.

Cửa sổ sau tường vẫn mở, trong hay ngoài phòng đều không thấy bóng dáng của con khỉ hoang kia.

Nó bỏ chạy rồi.

Cả người anh tôi lạnh lẽo, hai chân run rẩy cứng ngắc, mẹ tôi lo đến mức rơi nước mắt.

“Phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ...”

Bà ấy đưa tay với vào miệng anh trai tôi, lo anh ấy sẽ cắn đứt đầu lưỡi mình.

Bà ấy lại nhìn về phía tôi, thúc giục:

“Hồng Tú, mau đến thôn Đông mời chú Liễu sang đây!”

Tôi mím môi tìm kiếm những ký ức còn sót lại trong đầu.

Sau khi nhớ ra vị trí nhà chú Liễu, tôi vội cầm đèn pin chạy ra ngoài.

Màn đêm đen kịt, trên bầu trời chỉ có một vầng trăng tròn, vô cùng lạnh lẽo.

Nếu hai bên đường ở nông thôn không phải là những cánh đồng ruộng hoang vắng, thì chính là những ngôi mộ đứng sừng sững với đủ kích cỡ.

Dù là hàng xóm ở chung quê nhưng mọi người cũng không quá thân nhau.

Mỗi nhà đều cách nhau rất xa, mỗi hộ giữ một mảnh đất.

Tôi chạy đến nỗi l*иg ngực rực lên, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.

Cách đó vài bước, trong rừng vang lên tiếng kêu của chim đỗ quyên.

Tôi lập tức dừng bước.

Tôi chiếu thẳng đèn pin trắng vào bụi gai cách đó không xa, nhưng lại không thấy gì.

Tôi nhấc chân, chạy về phía trước mấy bước.

“Lộc cộc, lộc cộc...”

Con đường nhỏ ở quê trống trải, nên chắc hẳn chỉ có tiếng chân của một mình tôi mới đúng.

Sao lại có hơn một tiếng bước chân?

Tôi nhạy bén quan sát xung quanh, ước lượng khoảng cách từ chỗ tôi đến căn nhà sáng đèn gần nhất còn mấy chục bước chân.