Chương 1

Anh tôi hơn hai mươi tuổi rồi mà vẫn không có bà mối nào tìm tới cửa.

Các bạn cùng trang lứa đều có gia đình, con nhỏ chạy đầy sân.

Thế là anh tôi chạy thẳng lên núi.

Anh ấy nói Ngưu Lang còn tình cờ gặp được Chức Nữ ở bờ sông, nói không chừng anh ấy cũng có thể tình cờ gặp được tình yêu ở trên núi.

Anh tôi trở về trước nửa đêm.

Dưới ánh trăng, anh ấy cầm một đầu dây thừng, kéo theo thứ gì đó rất kỳ quái.

“Em có chị dâu rồi.”

Anh tôi ngẩng đầu kiêu ngạo nói, rồi đẩy thứ kia tới trước mặt tôi.

Tôi vô cùng khϊếp sợ, hét lên chói tai, suýt chút nữa làm đổ xô nước lạnh.

Đó là một con khỉ hoang cao như một người phụ nữ.

Cả người nó khoác bộ lông dài màu đỏ, khuôn mặt rất giống với con người, hai mắt nhô ra, răng nanh còn dài hơn tay của tôi.

Dưới cái mông đầy màu sắc sặc sỡ của nó toàn là máu, con khỉ được buộc vào lưng quần của anh trai tôi.

Vẻ mặt của anh tôi vô cùng thỏa mãn.

Khoé mắt của con khỉ ướŧ áŧ, nhưng con ngươi màu cam lại lóe lên một tia sáng khác thường.

Một ý nghĩ hoang đường xuất hiện trong đầu tôi, mặt tôi bỗng trắng bệch.

Sau khi lấy lại tinh thần, tôi phát hiện con khỉ kia đang vừa cười vừa nhìn về phía tôi.

Chiếc răng nanh trắng của nó lộ ra như một con người đang cười.

Tôi bị nó nhìn chằm chằm đến phát run.

Trong nháy mắt, những ký ức kinh hoàng đó lại hiện lên giống như vết mực nhuốm màu tấm vải trắng, khiến lòng bàn chân tôi lạnh buốt.

Nhìn thấy con khỉ hoang kia, sự nôn nao và hoảng hốt làm tôi muốn nôn khan lại kẹt giữa cổ họng.

Nghe thấy tiếng hét của tôi, mẹ tôi ra khỏi phòng.

Vừa đi đến, thấy cảnh tượng trước mắt, bà hiểu ngay là chuyện gì.

Bà ấy nhíu lông mi, kéo tôi đang ngồi dưới đất đứng lên, mắng anh trai tôi:

“Con không sợ mất mặt hay sao mà mang thứ này về nhà?”

Anh tôi tức giận, đẩy con khỉ hoang kia vào nhà, để lại cho chúng tôi một câu:

“Không cưới được vợ mới mất mặt.”

Mẹ tôi còn chưa kịp phản ứng, anh ấy vội đóng cửa phòng phía Tây.

Từ đó về sau, anh tôi căn bản không hề ra khỏi phòng, mỗi ngày đều dính con khỉ hoang kia như sam.

Ngay từ đầu, con khỉ hoang đó còn kháng cự, kêu lên thảm thiết và thê lương.

Nhưng sau khi bị anh trai tôi dùng cờ lê sắt đánh mấy lần, nó ngoan ngoãn ngừng kêu.

Nghe nói trong tự nhiên, loài khỉ cũng giống phụ nữ, khi có bạn đời thì sẽ biết cách hầu hạ đối phương.

Mà những con khỉ cái lại càng hiểu rõ.

Chúng có dáng người mảnh mai, còn có thể đọc được lòng người.

Vì vậy, chúng cũng chính là những bảo bối được nâng niu của những nghệ nhân biểu diễn xiếc ảo thuật bên đường của triều Thanh.

Chúng vừa có thể bán nghệ kiếm tiền, lại có thể để cho một số người chơi đùa.

Nghe anh tôi vui vẻ ngâm nga mấy câu hát, hiển nhiên là con khỉ hoang kia hầu hạ anh ấy khá tốt.

Nhưng anh ấy không ra khỏi phòng trong ba ngày liên tiếp rồi.