Chương 5

Sau một hồi bị bác sĩ lăn qua lộn lại kiểm tra từ tinh thần khoa đến các chỉ số tổng hợp, Mạc Chước cũng biết được mình bị thương thật sự cũng không thể nói là nhẹ...

Bị gãy xương tay, với bị nứt khớp chân...

Nói chung là không cần phải cắt chi nhưng cũng phải bó bột một hai tháng. Tất nhiên cũng có thể xuất viện tự mình chăm dưỡng, chỉ cần đúng hạn kiểm tra định kỳ là được.

Dù sao bị một vụ tai nạn nặng như vậy mà có thể vượt qua sống sót, tất cả bệnh viện chỉ kém hoan hô đây là kỳ tích y học.

Mạc Chước trong lòng cũng thoái mái, quyết định chạy nhanh lắm thủ tục xuất viện, nhưng vấn đề là lúc này cậu di chuyển không phải quá thuận tiện, còn có hai vị cha mẹ vốn đã ly hôn mỗi người có một cuộc sống riêng...

Mạc Chước cũng ngượng ngùng mở miệng hỏi bọn họ - dù sao tình cảm cũng thật sự không thâm.

Cậu nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc đưa mắt nhìn qua nam nhân đang thành thục ổn trọng xử lý công tác, giống như đã làm thành thói quen, kể từ hôm cậu tỉnh lại, ngày nào Mộc đại tổng tài trăm công nghìn việc cũng chạy tới bệnh viện xem tình hình của cậu...

Thuận tiện đem công tác văn kiện gì cũng tới đây làm việc, cũng có mấy lần Mạc Chước nhìn thấy vị trợ lý của Mộc Dung tới giao văn kiện...

Mỗi lần là ánh mắt muốn nói lại thôi ấy đều dừng trên người cậu.

Nghĩ nghĩ lại thấy tức giận hơn rồi, Mạc Chước hung hung cắn xuống một miếng táo, làm như cậu cố tình bảo bạn trai tới thăm mình vậy, là hắn tự muốn chứ liên quan quái gì đến cậu.

Mộc Dung nghe tiếng cắn táo vang lên răng rắc, kéo xuống mắt kính nhìn về phía Mạc Chước. Thiếu niên ngồi ở phía cửa sổ, ánh nắng ngược sáng bao trùm lên cậu, khiến mặt mày thiếu niên lại thêm vài phần mông lung, năm tháng tĩnh hảo.

Quả táo đo đỏ trên môi thiếu niên bị cắn mất một góc, nước sốt lan tràn, cậu dường như biết đến, đầu lưỡi nho nhỏ đảo quanh môi đỏ thắm, sấn thêm mặt mày vài phần điệt lệ.

Mộc Dung bị như vậy trường hợp dọa choáng váng, ngay cả miệng lưỡi cũng trở nên khô khốc, chỉ là dường như thiếu niên thật sự không hiểu biết, chỉ là ánh mắt mang theo nghi hoặc dò hỏi hắn.

Mộc tổng tài đành bắt chéo chân, im lặng chỉnh lại quần áo, cảm thấy không bị nhận ra bản thân thất thố, hắn rốt cuộc nhẹ giọng hỏi Mạc Chước.

"Có chuyện gì sao?"

Thiếu niên lau lau nước dính trên đầu ngón tay vào khăn giấy, ngước mắt nhìn về phía Mộc Dung.

"Đúng là có chút chuyện. Ờm... Anh là bạn trai của tôi, nên cũng được tính là một phần thân nhân đúng không?"

Mộc Dung khó hiểu nhưng vẫn đồng ý mà gật đầu, lập tức nhận được ánh mắt sáng rọi của thiếu niên, khả năng tính mà suy nghĩ.

"Em là muốn xuất viện?"

Mạc Chước lập tức gật đầu, lại nhận thấy thái độ của mình hơi gấp gáp, thử tính mà lấy lại cái chăn chùm lại trên người, hệt như một câu hamster nhỏ mắt trong mong nhìn Mộc Dung.

"Có được không?"

Mộc đại tổng tài tâm đều mềm thành một bãi thủy, nhìn bộ dạng manh manh mềm mại của tiểu bạn trai đều không chịu nổi cậu đau lòng một chút, cơ hồ là trong chốc lát đã bị hống xuống dưới lầu chuẩn bị làm thủ tục.

Mạc Chước rảnh rỗi đến hoảng, tùy ý để một chân không bị thương xuống dưới giường, nhẹ nhàng đung đưa qua lại không biết chán...

Chỉ là một lát nữa lại xuất viện, không biết nên làm gì bây giờ đây?

[Tiểu Mạc...]

Mạc Chước ngẩn ngơ chuyển qua đầu, cũng không thấy ai ở bên cạnh nói chuyện với bản thân, còn chưa đợi bản thân nghĩ kịp thì một tinh điểm ánh sáng nhẹ nhàng đáp lên mu bàn tay cậu...

Nhìn từ xa, thiếu niên giống như rơi vào một cái ôm của hoàng hôn, trong tay lại nâng niu mạt ánh sáng ấm áp.

Bình yên lại tốt đẹp, không ai muốn hủy đi mạt hình ảnh hài hòa này.

"Làm sao cậu lại chạy ra đây rồi?"

Ánh sáng nhẹ run hai hạ, quyết đoán bịt tai trộm chuông mà hóa thành một cái vòng tay, giống như loại cầu bình an, đỏ trắng đan xen, nằm trên cổ tay trắng nõn của thiếu niên...

Càng có vẻ rực rỡ bắt mắt...!

[Úc, chỉ là ở bên kia rất trống vắng tĩnh lặng, nên tôi cũng muốn đi ra bên ngoài nhìn nhìn phong cảnh...]

[Còn có giúp cậu phát hiện bug để cậu sửa chữa... Là vậy đó.]

Mạc Chước nghe nói tới đây làm sao có thể không hiểu, nhưng dám chắc sửa bug chỉ là thuận tiện còn ra ngoài chơi mới là mục đích chính đâu.

"...Cậu xuất hiện cũng đúng lúc, đợi lát nữa tôi dẫn cậu đi gặp một người."

Mạc Chước vừa nói xong thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, giống như chỉ là thông báo rồi cánh cửa bị mở ra.

Mộc Dung đã chuẩn bị sẵn xe lăn, còn có cả va li để dọn dẹp quần áo đem trở về. Hắn bước chậm về phía cậu, nhẹ nhàng cúi đầu hỏi.

"Thủ tục tôi đã xử lý xong, em bây giờ có chút không tiện tự chăm sóc, có cần thuê người hộ công không?"

Mạc Chước có chút ngạc nhiên khi vị bạn trai này lại chu đáo đến vậy, chỉ hơi nhẹ nhẹ gật đầu chỉ là không ngờ bầu không khí trong phòng bệnh lập tức hàng xuống mấy cái độ.

Thiếu niên nghi hoặc nhìn về phía Mộc đại tổng tài, chỉ thấy hắn hơi nhấp chặt môi, một bộ hình dạng muốn nói lại thôi.

"Làm sao vậy?"

"Theo tôi thấy, thuê hộ công cũng chưa chắc có thể toàn tâm chăm sóc em, hay là em đến nhà tôi ở vài hôm đi...có dì giúp việc ở nhà."

"Dù sao chúng ta cũng rất quen thuộc."

Chỉ trong khoảng khắc, Mạc Chước đã có suy nghĩ có phải hay không Mộc Dung bị hồn xuyên rồi, nếu không với bản tính lạnh nhạt của anh ta, nói ra câu vừa nãy thực sự rất OOC luôn.

Chỉ là lời mời này cũng không tồi, mấy hôm nay cậu cũng chưa có đi làm thêm, tiền riêng để sử dụng không còn nhiều lắm. Còn phải trả tiền viện phí...

Nếu bạn trai đã nói thế, cậu cũng không nên từ chối đúng không?

Suy xét kỹ rồi, Mạc Chước đôi mắt lấp lánh nhìn Mộc Dung, khóe miệng kiều kiều mang ý cười.

"Vậy tốt nha~ Tuy bây giờ tay chân không tiện, nhưng sau này tôi sẽ báo đáp anh."

Mộc Dung âm thầm thở pháo nhẹ nhõm, nơi thật dù trải qua mấy kiếp lặp đi lặp lại, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nói ra những lời này. Chỉ sợ thiếu niên xem hắn là đường đột, nói thẳng ra là quá thô lỗ.

Cũng may mà Tiểu Chước không có bài xích mình.

Hai người đạt được chung nhận thức, mỗi người đều nội tâm tồn vui vẻ cùng nhau rời khỏi bệnh viện.