Bỗng nhiên, nhìn thấy mái tóc trắng của Lục Lâm Phong, Diệp Tu Hàn như được khai sáng, mở miệng nói: "Cụ ơi, xin nhường đường."
Lục Lâm Phong: "???"
Quần chúng xung quanh: "???"
Không biết ai đó bật cười nói: "Ta nhớ rằng vị Lục tu sĩ này năm nay mới năm mươi lăm."
Bên tai truyền đến tiếng thông báo hoàn thành nhiệm vụ, Diệp Tu Hàn chớp mắt, đưa tay đẩy Lục Lâm Phong.
Trên mặt Diệp Tu Hàn cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại hoảng loạn muốn chết. Y chỉ muốn Lục Lâm Phong nhường đường mà thôi, quả thực không phải muốn đánh người, y là trà xanh không phá vỡ thiết lập nhân vật!
Tuy nhiên, Diệp Tu Hàn dốc sức đẩy mãi, lại không thể đẩy nổi Lục Lâm Phong.
Sao lại vậy chứ... rõ ràng trước đó y chỉ dùng hai chiếc lá đã có thể kẹp chặt lưỡi đao máu kinh khủng kia mà.
Lúc này, quần chúng tu sĩ dần tỉnh ngộ, bắt đầu thì thầm trao đổi.
Diệp Tu Hàn tắm mình trong ánh mắt của vô số người, bị chỉ trỏ, càng lúc càng sợ hãi, y muốn chạy trốn, nhưng cả cây cầu đều đã chật kín người.
Y hoàn toàn hoảng loạn.
Đúng lúc này, một đạo kiếm khí xẻ không giáng xuống, không lệch một chút nào, đúng lúc cắt đứt mái tóc trắng rủ xuống sau lưng của Lục Lâm Phong.
Khí chất tiên phong đạo cốt của Lục Lâm Phong bỗng chốc không còn nữa, mái tóc trắng ngắn như bị chó gặm, trông vô cùng buồn cười.
Hắn ta cực kỳ hoảng sợ, rõ ràng bản thân hắn ta đã có tu vi Kim Đan trung kỳ, chri một kiếm tùy ý của người này, đã phá vỡ linh khí hộ thể của hắn ta.
Là vị kiếm tu tiền bối nào đây…
Những người vây xem cũng hoảng loạn, họ nhìn qua nhìn lại, nhưng không thấy kiếm khí từ đâu tới. Một kiếm này đủ để phá vỡ linh khí hộ thể của tu sĩ Kim Đan, lại vừa đúng lúc dừng lại ở cổ Lục Lâm Phong, sự điều khiển kiếm khí có thể nói là đạt đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần.
Trong chốc lát, người người đều cảm thấy run sợ, bắt đầu tản ra bốn phía.
Diệp Tu Hàn đang chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm, bỗng chú ý đến Thẩm Trọng Quang đứng sau đám đông. Nghĩ đến những gì đã xảy ra trong ảo cảnh Tâm Ma trước đó, y chỉ cảm thấy hơi thở như ngừng lại một nhịp.
Y muốn đi tìm Thẩm Trọng Quang, nhưng bước chân lại đột ngột dừng lại, trong mắt xuất hiện vẻ tủi thân.
Bản thân y hiện tại đang đóng vai Bạch nguyệt quang.
Thẩm Trọng Quang vừa chứng kiến tất cả, biết đâu sẽ nghĩ y và Lục Lâm Phong thân thiết lắm thì sao?
Diệp Tu Hàn quyết định thử một lần nữa, y đẩy Lục Lâm Phong một cái, sau đó nhanh chóng chạy xuống cầu.
Lục Lâm Phong cuối cùng tỉnh táo từ xưng hô "Cụ ơi", hắn ta nhìn cổ tay mảnh khảnh của Diệp Tu Hàn đưa về phía mình, trong lòng nghĩ…
A Diệp vẫn như xưa, thích làm nũng nịu với hắn ta.
Gương mặt Lục Lâm Phong vốn lạnh lùng, xuất hiện lên một tia dung túng, nhưng giây tiếp theo, thân thể hắn ta đã bay ra ngoài, rơi xuống nước, sặc mấy ngụm nước.
Khóe miệng Diệp Tu Hàn nhấc lên một chút, lại vội vàng hạ xuống.
Y không hề, không hề đánh người!
818 cuối cùng cũng nhận ra giá trị vũ lực không khoa học của ký chủ là thế nào rồi. Bản thể của ký chủ là cây xấu hổ, khi xấu hổ tự nhiên sẽ có cơ chế bảo vệ, giá trị vũ lực cũng sẽ tăng lên tương ứng.
Rất tốt, một bí ẩn lớn đã được giải đáp, nếu sử dụng tốt, sẽ trở thành công cụ quan trọng để ký chủ bảo vệ tính mệnh.
Nhưng vấn đề mới lại đến, trước kia ký chủ bị đám đông vây quanh cũng sẽ xấu hổ tự kỷ theo bản năng, giá trị vũ lực lại thay đổi rất nhỏ. Bây giờ tại sao lại đột nhiên tăng vọt...
Diệp Tu Hàn nhanh chóng rời khỏi cầu, lúc đi qua đám đông lén liếc nhìn Thẩm Trọng Quang một cái, nhưng phát hiện Thẩm Trọng Quang cũng đang nhìn hắn.
"???" 818 nhìn vào giá trị vũ lực đột nhiên tăng vọt trong bảng thuộc tính, ký chủ, sao ký chủ lại mạnh lên nữa rồi?