Chương 40: Rung động

Lương Ngộ nói ra nghi vấn của mình, bên cạnh hồi lâu không có đáp lại.

“Mộ Dục?” Y nghiêng đầu.

Mộ Dục đang nhìn chằm chằm phong ấn kia, ánh mắt đen tối, không biết suy nghĩ cái gì.

Ngừng một giây, hắn mới lên tiếng, nhẹ giọng trả lời, “Thật là thiên đao vạn quả.”

Phong ấn mà Vô Cực Thiên Tôn để lại đã tồn tại hàng ngàn năm, nếu là bởi vì yếu đi mà dẫn tới Trùng Đào trốn ra, đây cũng là chuyện không có gì để nói.

Nhưng nếu cố tình bị phá vỡ thì không giống nữa.

Trong trận thảm họa Trùng Đào chín năm trước, hàng ngàn hàng vạn người đã đánh mất tánh mạng. Nếu không phải Ngô Thu An dẫn đầu hợp lực với các phái và triều đình tiêu diệt Trùng Đào bằng tốc độ nhanh nhất, cũng không biết còn sẽ có bao nhiêu người bởi vì vậy mà trôi dạt khắp nơi, vợ con ly tán.

Có thể vượt qua Hoang Cảnh đến tháp Tĩnh Túy đương nhiên là một đại năng nào đó, tu vi đã đạt đến cảnh giới này mà tâm địa lại ác độc như thế, nói một câu tội đáng chết vạn lần cũng không quá đáng.

Là người bị hại suýt chút nữa đã bỏ mạng vì chuyện này, Lương Ngộ lúc này tỏ ra không hề thoải mái.

“Cho dù thế nào, ít nhất hiện giờ phong ấn vẫn còn tốt,” Y nói, “Chờ sau khi chúng ta trở về bẩm báo việc này với trưởng lão, sau đó mới quyết định……”

“Ngươi thật sự cho rằng các trưởng lão không biết?” Mộ Dục cắt ngang lời y, lạnh lùng nói, “Ngô Thu An phong ấn ở phía trước, ngay cả chúng ta cũng có thể nhìn thấy dấu vết rõ ràng như vậy, chẳng lẽ bọn họ không biết sao.”

“Vậy ngươi cảm thấy chúng ta nên xử lý như thế nào, tùy ý cho qua việc này, coi như không có việc gì xảy ra? Hiện giờ chúng ta có thể vượt qua băng tuyết Hoang Cảnh đi vào nơi này là nhờ vào sự trợ giúp của Bạch Bạch, mà người phá phong ấn năm đó không có Bạch Bạch vẫn có thể làm được mọi thứ. Ngươi cảm thấy không nói với trưởng lão, chỉ dựa vào năng lực của hai chúng ta sẽ tìm ra được đại năng đã phá phong ấn năm đó sao? Hay là ngươi có cách nào hay hơn?”

“……”

Tóc trên trán Mộ Dục hơi dài, rủ xuống che đi vẻ mặt của hắn.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ mặt của hắn đã tự nhiên không ít, khôi phục dáng vẻ bình thường: “Xin lỗi, là ta xúc động.”

“Không sao,” Lương Ngộ liếc hắn một cái, “Sao ngươi còn kích động hơn cả ta là người suýt nữa bị Trùng Đào ăn như thế?”

Y cũng không cho rằng Mộ Dục có lòng từ bi như vậy, có thể đồng cảm với những người vô tội đã chết.

“Chỉ là một người bạn thuở nhỏ của ta cũng vì chuyện này mà mất mạng, ta đau lòng thôi.” Mộ Dục đáp.

Trước đây không phải mới nói mình là ăn mày à? Đột nhiên lồi đâu ra một người bạn thuở nhỏ thế.

Lương Ngộ cũng lười vạch trần, dù sao trong miệng tên này cũng không có câu nào là thật, luôn có thể nói méo thành tròn. Bản thân Mộ Dục không muốn nói thì dù có ép thế nào cũng sẽ không nói ra sự thật.

Xác nhận phong ấn còn nguyên vẹn, mục đích chuyến này xem như hoàn thành, chuyện cần làm duy nhất lúc này chính là bình an trở về.

Y đi đến bên cạnh rào chắn, cẩn thận quan sát địa thế nơi này.

Tháp Tĩnh Túy ở bên cạnh vách đá, tầm nhìn về hướng Tây Bắc hoàn toàn bị một vách đá nhô cao khác chặn lại, cảm giác rất ngột ngạt, đưa tay ra là có thể chạm vào mỏm đá lộ ra ngoài của vách đá.

Ngửa đầu lên xem, có thể nhìn thấy đỉnh vách đá, chỉ là không nhìn thấy cảnh tượng bên trên.

Còn hướng đông bắc là một mảnh trống rỗng bên cạnh vách đá, sâu không thấy đáy. Chỉ nhìn thôi cũng khiến bản thân cảm thấy chóng mặt..

May mắn, phía nam cũng chính là phương hướng bọn họ đi đến là một con đường dốc bình thường.

Tuy tháp này cao, nhưng nhưng bên ngoài có rất nhiều chỗ nhô ra để giẫm lên phát huy thực lực, còn nằm trong phạm vi năng lực khinh công của bọn họ, chỉ cần đợi linh lực khôi phục thêm một chút là có thể bắt đầu thử.

Huống hồ còn có tuyết giảm xóc, hẳn là vấn đề không lớn.

Những người còn lại đều không thấy đâu, có lẽ trong khoảng thời gian này đã đi đến nơi khác để tránh né đám ma vật như Phong Lang linh tinh.

Hai người bắt đầu đả tọa tu luyện, cố gắng hết sức để tăng tốc độ phục hồi linh lực.

Nhưng mà thật sự có hơi lạnh.

Vừa rồi còn ở trong tháp, còn tưởng rằng đó là kết giới ngăn gió tuyết của tháp Tĩnh Túy. Sau khi ra đây, Lương Ngộ mới bất giác nghĩ ra tháp Tĩnh Túy tám phần sẽ không có lòng tốt như thế, hẳn là kết giới mà Bạch Bạch thiết lập cho bọn họ vẫn còn phát huy tác dụng.

Chỉ là theo thời gian chuyển dời, hiệu lực của nó cũng dần dần yếu bớt.

Không biết qua bao lâu, Lương Ngộ mở mắt: “Có âm thanh.”

Mộ Dục hiển nhiên cũng nghe thấy.

Âm thanh phát ra từ dưới chân tháp ở sườn phía nam, hai người cùng đi qua rào chắn xem.

Nhóm người dần dần chạy về phía họ không ai khác chính là đệ tử của Phong Từ Môn.

Thi Anh Du sắc mặt ửng hồng, ngước mắt lên nhìn thấy hai người trên đỉnh tháp, nháy mắt hai mắt sáng lên, kích động hô: “Các ngươi ra được rồi sao!”

Mấy người chạy đến thở hồng hộc, tóc tai tán loạn, dáng vẻ rất chật vật, khi nhìn thấy bọn họ y như thấy được cứu tinh, vừa nhìn là biết đã gặp phải phiền phức rồi.

Lương Ngộ cảm thấy có chút không đúng, nhìn kỹ: “Chỉ có các ngươi sao, Sở Yến Kiệu đâu?”

Thi Anh Du, Lữ Dương, Hầu Bình, còn có Bạch Bạch đang nằm yên bất động trên lưng của Hầu Bình, chỉ có một người là không thấy đâu.

Nghe y nhắc tới Sở Yến Kiệu, sắc mặt hai nam đệ tử đều cứng đờ.

“Đã là lúc nào rồi, cứu người quan trọng!” Thi Anh Du vội la lên, cuống quít giải thích với bọn họ, “Thái Tử điện hạ đang đánh với một con tuyết quái trên vách đá, chúng ta có thể thử đi cứu hắn được không?!”

Tuyết quái là bá chủ của khu vực này, cho dù có mạnh như Sở Yến Kiệu thì cũng phải cố hết sức để đối phó.

Nàng không rõ thực lực của Lương Ngộ, nhưng biết Mộ Dục rất mạnh, giờ phút này chỉ có thể cầu cứu bọn họ.

Lương Ngộ nhíu chặt mày, đang định nói chuyện, Mộ Dục mở miệng: “Vừa rồi linh lực chúng ta mới bị áp chế, lúc này còn chưa từng khôi phục hoàn toàn, ngay cả xuống dưới tháp cũng không làm được.”

Khuôn mặt Thi Anh Du bỗng chốc trắng bệch: “Vậy……”

“Điều chúng ta có thể làm bây giờ cũng chỉ có thể đợi ở nơi này thôi,” Mộ Dục trầm giọng nói, “Rốt cuộc đã xảy ra cái gì, nói rõ ra đi.”

Thi Anh Du: “Sau khi các ngươi tiến vào đáy tháp, chúng ta vẫn luôn chờ đợi ở đáy tháp.”

“Bạch Bạch không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ sâu, hẳn là do quá mệt mỏi. Nơi này thật sự rất lạnh, mặc dù kết giới hắn để lại vẫn còn đó, nhưng không biết khi nào sẽ mất đi hiệu lực, vì thế chúng ta liền cùng đến một hang động trên vách đá tạm thời tránh gió tuyết, thay phiên cử một người ra ngồi chờ các ngươi, Như vậy mới có thể tận dụng tối đa kết giới.”

“Ngay từ đầu còn rất thuận lợi, nào ngờ …… giữa đường đã xảy ra mâu thuẫn, Thái Tử điện hạ cảm thấy chỉ cần ở trong hang động này là đủ rồi, chúng ta cố chấp làm theo ý mình, cảm thấy có thể đi lên trên sẽ tìm được một hang động ấm áp hơn, thế là mạnh mẽ đi ra ngoài ……”

Nghe nàng nói như vậy, Lữ Dương im lặng nãy giờ cuối cùng không nín được: “Được rồi, ai làm nấy chịu!”

“Là ta và Hầu Bình, hai chúng ta không chịu nghe khuyên can khăng khăng muốn đi, kết quả đánh thức tuyết quái!”

“Thái Tử nổi nóng mắng chúng ta một câu. Chúng ta đều cho rằng hắn muốn bỏ rơi chúng ta, kết quả hắn giao Bạch Bạch cho chúng ta, bảo chúng ta mau chạy đi, hắn ở lại bọc hậu, sau đó……vậy đó.”

Thời gian một nén nhang trước.

Sở Yến Kiệu sắc mặt âm trầm, nhìn hai người Lữ Dương vừa lăn vừa bò chạy tới, phun ra hai chữ: “Ngu xuẩn.”

Tuyết quái phẫn nộ ở ngay phía sau, đuổi theo không bỏ.

Hắn chiến đấu với Tuyết quái chưa chắc có phần thắng, nhưng cõng theo một đứa trả chạy trốn vẫn dư sức, huống chi đây vốn dĩ không phải là họa do hắn gây ra, không liên quan gì với hắn cả.

Không nghĩ nhiều, phản ứng đầu tiên của Sở Yến Kiệu là đi trước một bước, mặc cho ba người không quen này đi tìm đường chết.

Thấy hắn không do dự mà xoay người, Thi Anh Du: “Ngươi phải đi sao!”

Vừa rồi nàng cũng cực kỳ không đồng ý hành động của hai người Lữ Dương, vì thế cũng ở lại cùng chờ trong hang động. Chỉ là tuyết quái đuổi theo, nàng cũng rất khó chạy thoát được, tương đương với gặp tai bay vạ gió.

Trong lòng nàng biết rõ không có lý do gì bảo Sở Yến Kiệu ở giúp bọn họ, chỉ là khó tránh khỏi sợ hãi trong tình cảnh này, run giọng đặt câu hỏi.

Lữ Dương và Hầu Bình sắc mặt tái nhợt, trông như sắp ngất đi.

Sở Yến Kiệu nghĩ thầm nếu không thì sao.

Nhưng mà mới vừa bước ra bước đầu tiên, một giọng nói lại đột nhiên vang lên ở trong đầu, khiến cho hắn cứng đờ tại chỗ.

“……”

Vẻ mặt Sở Yến Kiệu cực kỳ âm trầm ngừng lại, cuối cùng vẫn quay người lại tức giận mắng: “Một đám phế vật!”

“Mau cút đi, các ngươi ở lại đây chỉ tăng thêm phiền phức cho ta!”

Hắn ném Bạch Bạch trên lưng cho Hầu Bình, rút roi bên hông ra, dễ nhận thấy là trạng thái chuẩn bị nghênh chiến.

“Đây là……”

Mọi người giật mình, hoàn toàn không ngờ Sở Yến Kiệu lại đồng ý giúp bọn họ như thế.

Không rảnh quan tâm bọn họ, Sở Yến Kiệu đã lao đến quần nhau với quái vật.

“Chúng ta đi nhanh đi! Thái Tử điện hạ đã nói như vậy, thực lực chúng ta lại không đủ, ở lại đây sẽ chỉ gây chuyện thêm thôi!” Hầu Bình khóc kêu nói.

Vì thế ba người cộng thêm một đứa nhỏ chạy một hơi lêи đỉиɦ tháp, cho đến nhìn thấy hai người Lương Ngộ.

Nói cách khác, hiện giờ Sở Yến Kiệu vẫn đang lẻ loi một mình đánh nhau với tuyết quái trên vách đá, không biết sinh tử họa phúc.

Sau khi nghe xong, Lương Ngộ hất cằm với Lữ Dương: “Ngươi nói ai làm nấy chịu, tuyết quái là ngươi dẫn đến. Hiện giờ ngươi nói đi, ngươi muốn chịu trách nhiệm thế nào?”

“Ta……”

Lữ Dương há miệng thở dốc, á khẩu không trả lời được.

Gã cúi đầu, giọng nói yếu ớt như muỗi kêu: “Ta sai rồi.”

Bạch Bạch chìm vào giấc ngủ say, hai người Lương Ngộ chưa khôi phục linh lực, thực lực của ba người Phong Từ Môn lại không đủ để ứng phó với tuyết quái, hiện giờ người có thực lực mạnh nhất trong đoàn của bọn họ chỉ có Sở Yến Kiệu.

Mộ Dục: “Hình như nghe được tiếng đánh nhau.”

Đúng là truyền đến từ phía trên.

Hai người liếc nhau, không để ý tới đám người Phong Từ Môn, xoay người đến chỗ rào chắn phía Bắc trên đỉnh tháp.

Âm thanh giao tranh từ vách đá phía trên truyền đến càng lúc càng rõ ràng, có tiếng gầm gừ của tuyết quái, còn có tiếng roi xé gió quen thuộc, nghe như đang đến gần hơn.

“Không phải đánh tới nơi này rồi chứ, nơi này là vách đá, hơi sơ ý thì——” Lương Ngộ chưa nói xong.

“Rơi xuống vách đá, tan xương nát thịt.” Mộ Dục thay y bổ sung hoàn chỉnh.

Hai người ngửa đầu nhìn chằm chằm phía trên vách đá, nhìn không chớp mắt.

Âm thanh ầm ĩ càng ngày càng gần, càng ngày càng vang, tới rồi, ngay ở trên đầu bọn họ.

Roi tiếng xé gió vẫn sắc bén, nhưng người có tu vi hơi cao một chút đều sẽ nghe ra được người sử dụng đã không còn sức lực. Ngược lại, tiếng rít gào của tuyết quái lại càng ngày càng hưng phấn, tựa như thắng lợi ở ngay trước mắt.

Tiếng máu thịt rơi trên nền tuyết.

Trên đỉnh vách đá không nhìn thấy được gì, bóng dáng thiếu niên chợt hiện ra, nhẹ nhàng rơi xuống.

Là Sở Yến Kiệu!

Đồng tử Lương Ngộ đột nhiên co rụt lại.

Mọi thứ dường như chuyển động chậm trong mắt.

Trong nháy mắt thân thể mấy trọng tâm, Sở Yến Kiệu theo bản năng muốn bắt lấy gì đó nhưng lại không bắt được cái gì.

Bên tai tràn ngập tiếng gió gào thét, trong quá trình rơi xuống, hắn lướt qua đỉnh tháp.

Hai người thoáng liếc nhìn nhau.

Đôi mắt từng có vẻ hống hách như vậy giờ phút này đã không còn thần thái nữa, trữ đầy nước mắt không biết là phẫn nộ hay mờ mịt, cứ như vậy mà hoảng sợ nhìn vào mắt Lương Ngộ.

Quen thuộc đến mức tựa như từng gặp ở đâu rồi.

Trong cơn gió xuyên qua, mái tóc của Sở Yến Kiệu hất lên, tung bay theo gió.

Có một phần tóc nhỏ trông đặc biệt khác thường, là cắt đứt, tựa như từng bị ai đó cắt đi.

“……”

Lương Ngộ rút Vô Danh bên hông ra, ra sức ném lên trên vách núi. Với 100% sức mạnh, thanh kiếm ngay lập tức cắm sâu vào nửa tảng đá lộ ra.

Y chạm mũi chân một cái, thân hình suýt chút nữa rơi vào Vô Danh, y dẫm lên nó rồi vươn tay bắt lấy ——

Khó khăn lắm mới bắt lấy được cổ áo của Sở Yến Kiệu.

Sở Yến Kiệu vốn đã tâm như tro tàn, một lòng chờ chết. Lúc này lại đột nhiên phát hiện mình bị túm chặt, vô cùng giật mình mà ngẩng đầu lên.

Lương Ngộ không để ý tới hắn, cắn răng dùng một chút lực, túm chặt Sở Yến Kiệu lêи đỉиɦ tháp.

Sở Yến Kiệu bị ném ngửa xuống mặt đất cứng chắc, phía sau lưng và ót đều bị đập mạnh, ngay sau đó Lương Ngộ cũng rơi xuống, trực tiếp ngã ở trên người hắn.

Quả nhiên linh lực hiện tại vẫn còn quá miễn cưỡng để làm việc này, mới vừa rồi chân không vững, suýt nữa đã cùng rơi xuống vách đá luôn rồi.

Cả người Lương Ngộ đều đau nhức.

Nhưng dù sao y vẫn là ở trên, phía dưới có một cái đệm thịt người làm giảm xóc, nói vậy thì y cũng không phải người đau nhất rồi.

Nói đi cũng phải nói lại, sao chẳng có tiếng gì thế, có lẽ nào bị y đè xỉu luôn rồi.

Lương Ngộ hít một hơi khí lạnh, dùng tay chống hai bên sườn của Sở Yến Kiệu, chậm rãi ngồi dậy, nhìn thẳng người bên dưới: “Còn được không?”

Sở Yến Kiệu không lên tiếng, chỉ ngơ ngác mà nhìn Lương Ngộ ở gần trong gang tấc.

Thình thịch, thình thịch.

Hình như hắn bị dọa cho phát sợ rồi, nếu không thì tại sao nhịp tim lại đập mạnh như nổi trống thế này?