Chương 4: Thân thể Thuần Âm

“Ta cũng không muốn, chỉ là muốn giải thích nghi hoặc cho đệ tử bị mắc kẹt tu vi. Nếu ngươi không muốn vậy……” Quý Nguyên Khanh vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt ngày thường, tốc độ nói chuyện lại rất nhanh.

“Ta đồng ý.” Lương Ngộ ngắt lời hắn.

Quý Nguyên Khanh ngẩn ra, vẻ mặt thả lỏng một chút.

“Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ không có ý nghĩ gì khác, có thể buông rèm giường xuống, ngăn cách tầm mắt trong ngoài, nhất định sẽ không nhìn nhiều.”

“Ta tin tưởng ngươi,” Lương Ngộ cười nói, “Nếu Tiên Tôn không phải chính nhân quân tử, vậy thì trên đời này sẽ không còn chính nhân quân tử nữa.”

Tiên Tôn phẩm hạnh cao quý, sẵn sàng làm điều này cũng chỉ để giúp đỡ đệ tử tu hành. Người thật sự có ý nghĩ xấu xa, có lẽ là bản thân y rồi.

Việc xác nhân thân thể thuần âm đương nhiên quan trọng, nhưng y đồng ý nhanh như vậy, rất khó nói có phải vì y muốn gần gũi với Tiên Tôn hay không.

Màn giường màu vàng cam bị buông xuống, che đậy hầu hết ánh sáng, tông màu bên trong mang theo vẻ ấm áp lờ mờ. Lương Ngộ ngồi ở trên giường Quý Nguyên Khanh, cởϊ qυầи lót trong tiếng sột sột soạt soạt.

Nơi này từ lâu đã nhuốm mùi hương lạnh lẽo đặc trưng của Tiên Tôn, lúc nào cũng quanh quẩn trên chóp mũi.

Nửa người dưới của Lương Ngộ đã trống không, nơi riêng tư dính sát vào đệm giường, y tưởng tượng đến Quý Nguyên Khanh mỗi tối đều ngủ ở đây thì liền miệng khô lưỡi khô. Bên tai tràn ngập tiếng nhịp tim của mình đang đập, đinh tai nhức óc.

Bên ngoài không nhìn thấy bên trong, bên trong lại có thể lờ mờ mà nhìn thấy động tĩnh bên ngoài.

Quý Nguyên Khanh đang rửa tay trong chậu rửa tay.

Dòng nước trong vắt chảy giữa kẽ ngón tay, tiếng nước chảy đặc biệt nhộn nhạo trong tẩm điện trống rỗng. Quý Nguyên Khanh rửa rất cẩn thận nghiêm túc, từ lòng bàn tay đến đầu ngón tay, hồi lâu sau, mới cầm lấy khăn tay ở môt bên lau khô.

Hắn chậm rãi đi đến mép giường rồi ngồi xuống.

Lương Ngộ hắng giọng: “Ừm, vậy bắt đầu đi.”

Một bàn tay thò vào từ dưới màn giường, trắng như ngọc, khớp xương rõ ràng.

Hầu kết của Lương Ngộ trượt lên xuống, lòng bàn tay bao phủ lên, là ấm áp, mang theo chút hơi nước ấm áp còn chưa khô hẳn. Phía dưới bàn tay không trốn, ngoan ngoãn mặc cho hắn đùa nghịch, sau đó dẫn dắt nó từ từ khám phá bên dưới mình.

Đầu ngón tay ấm áp chạm vào hai mảnh môi âʍ ɦộ đầy đặn, do dự một lát, ngón trỏ đâm vào khe hở, vừa lúc ấn ở phía trên âʍ ѵậŧ, thịt dán thịt.

“…… Ưm!” Lương Ngộ phát ra một tiếng rêи ɾỉ từ giữa môi.

Bàn tay rút lại ngay lập tức.

Quý Nguyên Khanh chần chờ nói: “Có phải ta quá……?”

“Không có, tiếp tục.”

Lương Ngộ ổn ổn tâm thần, kéo bàn tay xinh đẹp đó lại rồi ấn lên bướm của mình.

Quý Nguyên Khanh không nhìn thấy tình huống bên trong, chỉ có thể mò mẫm sờ Lương Ngộ. Ngón tay trắng như ngọc nhẹ nhàng tách hai cánh hoa ra, thăm dò tìm đúng vị trí, sau đó bắt đầu dùng đầu ngón tay vặn xoắn hạt thịt, xoa từ trên xuống dưới.

Vì vẫn thường cầm kiếm, ngày thường lại thường xuyên cầm bút viết chữ, khảy dây đàn, cho nên bụng ngón tay có xuất hiện một lớp vết chai mỏng.

Chỗ đó của Lương Ngộ rất nhạy cảm, ngay đến bản thân y cũng chưa chạm qua mấy lần, cho nên không thể chịu đựng được loại kí©h thí©ɧ này. Chỉ cảm thấy ngón tay của Quý Nguyên Khanh rất thô ráp, chạm vào chỗ nào cũng tê dại ngứa ngáy như có lửa đốt, có loại cảm giác kỳ lạ giống như muốn đi tiểu, khiến cho y rất muốn khép chân lại.

Hơn nữa……

Y thở hổn hển, cúi đầu nhìn ngón tay đang ra vào huyệt thịt đỏ tươi của mình.

Đó chính là Lẫm Thanh Tiên Tôn được vạn người kính ngưỡng, nhất kiếm trảm kiêu hùng, một khúc kinh sợ thế nhân. Lương Ngộ còn nhớ khi vừa tiến vào đã nhìn thấy bàn tay này đang nhẹ nhàng gảy đàn, hiện giờ Quý Nguyên Khanh lại dùng cái tay này an ủi bướm của mình.

Miệng huyện không chịu được kí©h thí©ɧ mà co rụt lại, dâʍ ŧᏂủy̠ tí tách chảy ra, dính ướt đầu ngón tay.

Ngón tay chợt ngừng động tác, để đáp lại, dùng móng tay không nhẹ không nặng mà gãi âʍ ѵậŧ.

Lương Ngộ shhh nhẹ một tiếng, siết chặt ngón chân, vừa đau vừa suóng.

Quý Nguyên Khanh có lẽ cảm thấy mình làm quá, cho nên xoa xoa hạt thịt như an ủi, sau đó rất quan tâm đến cảm nhận của y, động tác hết sức dịu dàng, mềm nhẹ vỗ về chơi đùa thịt huyệt, sợ làm đau y. Nhưng càng như vậy, Lương Ngộ liền cảm thấy càng gãi càng ngứa, tiểu huyệt rất nhanh trống rỗng đến không chịu được, rất muốn nuốt cái gì.

Lương Ngộ không nhịn được, chủ động thẳng lưng đưa bướm hướng vào trong tay của Quý Nguyên Khanh: “Ngươi có thể …… ưm, dùng sức một chút……”

Bên kia im lặng hai giây, sau đó phun ra ba chữ: “Đắc tội rồi.”

Còn chưa để Lương Ngộ suy nghĩ cẩn thận ba chữ này là có ý gì, cái tay an ủi môi âʍ ɦộ đột nhiên hơi dùng lực, ngón giữa ấn giữa nhanh chóng chuyển động.

Có dâʍ ŧᏂủy̠ là bôi trơn, ngón giữa có thể nói là đều thông thuận, lực độ vừa nhanh vừa mạnh, âʍ ѵậŧ của y bị hung hăng đè ép, chà đạp xoa làm cho biến dạng, nhưng lại hưng phấn đến muốn mạng, ùng ục mà phun ra nước.

Lương Ngộ dang rộng hai chân để Quý Nguyên Khanh làm mình, kɧoáı ©ảʍ như dòng điện truyền từ sống lưng đến sau gáy, dùng hết toàn lực mới không phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Sướиɠ đến muốn mạng, hóa ra bị người ta dùng tay thô bạo làm là như thế này, khác hoàn toàn với tự mình làm.

Nhưng cùng lúc đó, một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng. Ngày thường y chắn chắn không nói chuyện với Tiên Tôn như vậy, hiện giờ bị kɧoáı ©ảʍ làm cho choáng váng đầu, trong khoảng thời gian ngắn cũng không kiêng dè nhiều như thế, buột miệng thốt ra: “Tiên Tôn…… Ha a, biết xoa bướm như thế, có phải thường xuyên…… thường xuyên xoa cho những người phụ nữ khác hay không ……”

Vừa mới dứt lời, âʍ ѵậŧ liền bị móng tay hung hăng cào một cái.

Giọng của Tiên Tôn vẫn là lạnh lùng như vậy, truyền đến từ ngoài màn giường: “Không có.”

“Không có……” Ngừng hai giây, Quý Nguyên Khanh vẫn không nói nên lời mấy từ thô tục kia, “Chạm qua.”

Khi bàn tay di chuyển ở giữa hai chân Lương Ngộ, màn giường không cẩn thận cũng bị vén lên.

Lương Ngộ liếc nhanh qua khe hở, nhìn thấy Quý Nguyên Khanh quay đầu đi, dáng vẻ không muốn nhiều lời. Ngón tay đang làm chuyện dâʍ đãиɠ, khuôn mặt vẫn là khuôn mặt lạnh lùng trích tiên, vành tai lại đỏ bừng lên.

Khi có được câu trả lời mình mong muốn, Lương Ngộ cảm thấy trong lòng vô cùng thỏa mãn, quả thực muốn lâng lâng lên.

Hơn nữa y phát hiện, Quý Nguyên Khanh ngày thường trong như ngọc trắng như ngà như vậy, không ăn pháo hoa nhân gian, khi nói đến những chuyện này sẽ ngại ngùng ư?

Lương Ngộ càng có hứng đùa giỡn hơn, vốn dĩ có chút xấu hổ cũng biến mất tăm, đơn giản không kìm nén bản thân nữa, làm càn rêи ɾỉ ra: “Ưm…… Tiên Tôn thật là có thiên phú, lần đầu tiên chơi bướm…… ưm, ha a…… lại chơi ta sướиɠ đến như thế……”

“……”

Bên ngoài không có đáp lại.

Có lẽ vì bị trêu ghẹo đến cuống lên cho nên động tác của bàn tay đó càng trở nên thô lỗ, đè vào thịt ướt mềm màu đỏ nhanh chóng chà sát như đóng cọc, sau đó xoắn mạnh vào âʍ ѵậŧ đã cứng đến muốn chết kia.

Hạt thịt đều bị chơi đến sung huyết, đầu ngón tay còn không chịu buông tha cho nó, kẹp lấy nó xoa nắn vuốt ve.

Móng tay nắm lấy cột giường của Lương Ngộ đã trở nên trắng bệch, từng đợt kɧoáı ©ảʍ dâng trào quét qua, cả người đều muốn hòa tan ở trên tay của Quý Nguyên Khanh, sướиɠ đến da đầu tê dại.

Miệng huyệt co rụt lại, kɧoáı ©ảʍ tích lũy sắp tới cực hạn rồi.

Không biết Quý Nguyên Khanh có phải đã nhận ra hay không, tốc độ tay bỗng nhiên nhanh hơn, mấy lần ngón giữa gần như đút vào tiểu huyệt. Lương Ngộ thở hổn hển, lung tung bắt lấy tay của hắn, làm cho bàn tay của đối phương hoàn hoàn toàn toàn bao lấy bướm của mình, sau đó ngồi xuống, mài môi âʍ ɦộ cùng với âʍ ѵậŧ qua bụng ngón tay ——

Đầu óc y nhất thời trống rỗng, lại tiến vào triều xuy, dâʍ ŧᏂủy̠ đột nhiên phun ra, bắn ra bốn phía.

Quý Nguyên Khanh kịp thời biến ra một chiếc bình cổ ngỗng nhỏ. Miệng bình lạnh lẽo để trên miệng bình, Lương Ngộ gắt gao kẹp nó phun nước, dâʍ ŧᏂủy̠ nhỏ vào bình, bị thu thập tất cả.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng quét qua môi âʍ ɦộ, cẩn thận thu thập dâʍ ŧᏂủy̠ còn sót lại vào trong bình.

Lương Ngộ xụi lơ dựa vào vách tường, mặc cho Quý Nguyên Khanh thu sếp cho y: “Được không?”

Quý Nguyên Khanh ừ nhẹ một tiếng.

Sức lực toàn thân Lương Ngộ đều bị rút sạch, thuận thế nằm trong chốc lát, sau khi khôi phục lại một chút thì mặc lại quần áo, kéo màn giường ra.

Chiếc bình cổ ngỗng tỏa ra ánh sáng vàng, Quý Nguyên Khanh đang dùng pháp quyết để kiểm tra nó

“Kiểm tra được không?” Lương Ngộ ngồi xuống ở đối diện hắn.

Quý Nguyên Khanh không nhìn y, chỉ nhìn bình cổ ngỗng trước mắt: “Đúng là thân thể thuần âm.”

Làm như biết suy nghĩ trong lòng đối phương, hắn thấp giọng bổ sung nói: “Thân thể thuần âm biểu hiện ở mỗi người là khác nhau, không thể quơ đũa cả nắm. Cũng có rất nhiều phương pháp tu luyện, về phần loại phù hợp với ngươi thì còn cần ta tìm sách liên quan mới có thể đưa ra kết luận.”

Lương Ngộ như suy tư gì gật gật đầu.

Có thể là do thời tiết hanh khô, cho nên giọng nói của Quý Nguyên Khanh hôm nay không còn trong trẻo như xưa, ngược lại hơi khàn khàn, thô ráp giống như cát sỏi.

Nghe đến đây, trong đầu y không khỏi nghĩ tới đầu ngón tay có chứa vết chai mỏng vừa nãy, bụng dưới hơi nóng lên, bướm vừa mới cao trào xong lại có cảm giác.

May mà Quý Nguyên Khanh không nhận thấy được. Nói đúng hơn là từ sau khi Lương Ngộ ra khỏi màn giường thì không nhìn Lương Ngộ một cái nào, chỉ cụp mắt nhìn cái chai trên bàn.

Lương Ngộ bắt đầu nghĩ lại có khi nào hôm nay mình đùa quá mức rồi không.

Thấy xong thì thôi, dù sao cũng không có chuyện gì khác, y định xin cáo từ trước.

Có điều trước khi đi, ánh mắt của Lương Ngộ dừng ở trên giường Quý Nguyên Khanh—— giữa giường bị ướt một mảng lớn, là vị trí y bị chơi vừa rồi, đều bị dâʍ ŧᏂủy̠ của y phun ướt.

Tuy là người có da mặt dày như Lương Ngộ thì cũng hiếm thấy xấu hổ: “Ừm, nếu không ta mang giường đệm mới đến cho ngươi nhé.”

“Không cần,” Quý Nguyên Khanh nhanh chóng đáp, “Ta giải quyết là được rồi.”