Chương 1: Bị đá một cái

“Giờ gì rồi, mau dậy đi!”

Giọng nói như sấm sét vang lên bên tai, Lương Ngộ đột nhiên mở mắt ra, đầu óc hỗn loạn. Trời vẫn còn sớm, ngôi nhà tranh tối om, mơ hồ nghe thấy được tiếng xột xoạt mò mẫm của các sư huynh đệ.

“Mau tỉnh lại đi,” Trương sư huynh mới vừa đánh thức y vừa mặc quần áo vừa hạ giọng thúc giục nói, “Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, nếu không thể hoàn thành công việc trước khi Tiên Tôn xuất quan thì thế nào vị kia cũng sẽ không để quả ngon cho chúng ta ăn đâu.”

Lương Ngộ đêm qua dọn dẹp xong phòng chứa củi mới đi ngủ, tổng cộng chỉ mới ngủ được hai ba canh giờ đã phải dậy, quả thực là đầu đau như búa bổ.

Y tê liệt mà mặc lại quần áo và mang giày, cùng xuất phát với đội lớn, lặp lại công việc đã làm ngày này qua ngày khác trong những tháng gần đây —— xây lại Kỳ Trân Các.

Lẫm Thanh Tiên Tôn của Hành Minh Tông bế quan mấy năm sắp xuất quan, môn hạ đệ tử Sở Yến Kiệu vì muốn làm cho hắn vui, cho nên đã vắt óc tìm mưu kế vơ vét một đống kỳ trân dị thảo ở trên giang hồ, muốn xây Kỳ Trân Các ở gần tẩm cung của Tiên Tôn.

Việc này vốn là một việc dễ dàng đối với người tu tiên, nhưng những bảo vật giá trị vạn kim kia lại vô cùng quý giá, trong đó có không ít linh khí nhận chủ, tùy tiện sử dụng linh lực chỉ sợ sẽ sinh ra vật dị đoan.

Có gì khó đâu? Đừng xài linh lực là được.

Sở Yến Kiệu ngáp một cái, nhẹ nhàng khép các ngón tay ra lệnh để đệ tử ngoại môn tiếp nhận nhiệm vụ.

Sau giờ ngọ ánh nắng độc ác, mồ hôi của Lương Ngộ nhỏ xuống đất thành từng giọt lớn. Từ lúc dậy cho đến lúc này y chưa ăn hột cơm uống một giọt nước, cổ họng và dạ dày đều cảm thấy đau rát, lưng vẫn luôn cong chỉ hơi duỗi thẳng cũng đau không chịu nổi.

May mà cha mẹ trong thôn không nhìn thấy, y tự giễu mà nghĩ.

Lúc trước khi biết được Lương Ngộ đã trúng tuyển trong cuộc tuyển chọn đệ tử ba năm một lần của Hành Minh Tông, cha mẹ của y quả thực là vui mừng khôn xiết.

Ai mà không biết đến danh tiếng của Hành Minh Tông, đây chính là đạo phái tiên môn đệ nhất thiên hạ! Khoan hãy nói đến Lẫm Thanh Tiên Tôn đỉnh đỉnh đại danh, hoàng tử duy nhất Sở Yến Kiệu của đương kim thánh thượng, ngay cả đệ tử trong tông môn cũng phần lớn đều là những người giàu sang quý tộc mà những gia đình nông dân bình thường như bọn họ đến tám đời cũng chắc chắn không thể tiếp xúc được.

Trên đời này người có linh lực có thể nói là ngàn dặm chọn một, ngàn lần không ngờ con trai Lương gia bọn họ lại có cái phúc khí này.

Hai vợ chồng giúp Lương Ngộ thu dọn hành lý suốt đêm nải, một đường đưa đến dưới chân núi nước mắt nước mũi từ biệt, về nhà liền mừng khấp khởi chờ mong y học thành tài trở về sẽ trở nên nổi bật, ngay khi làm ruộng cũng có thêm thêm mấy phần sức lực.

Lương Ngộ vốn dĩ cũng nghĩ như thế, sau khi vào Hành Minh Tông thì mới biết được cái gì gọi là thế sự khó liệu.

Tông môn chia tất cả đệ tử mới theo cấp độ linh lực, người có linh lực cao sẽ cho phép tiến vào nội môn bái sư, học tập kiếm pháp tu tiên, đạo pháp tâm quyết, đến lúc này chính thức bước vào ngưỡng cửa tu tiên; mà linh lực thấp thì gọi chung là đệ tử ngoại môn, chỉ có thể làm chút việc bưng trà quét tước linh tinh, bị đệ tử nội môn sai khiến, chẳng khác gì hạ nhân cả.

Người ngoài nhìn vào vẻ vàng nhưng nỗi đau chỉ có y mới biết.

Dùng cơm trưa qua loa, đợi khi buổi chiều hơi mát mẻ một chút thì có người tới.

“Đúng là một đám phế vật, tý việc nhỏ thế này mà làm lâu như vậy.”Thiếu niên bị vây ở giữa liếc nhìn chung quanh, không kiên nhẫn mà chậc nhẹ một tiếng.

Có tin đồn nói mẫu phi của Sở Yến Kiệu là một con hồ ly tinh câu hồn đoạt phách, vốn là chuyện vớ vẩn, nhưng những người từng gặp Sở Yến Kiệu lại không hẹn mà cùng tin vào điều đó đến bảy tám phần. Khuôn mặt thiếu niên như ngọc, môi không tô cũng đỏ. Cho dù là mặt lạnh châm chọc, lông mày đuôi mắt đều tự mang phong tình, chỉ liếc mắt một cái liền làm cho người ta khó quên, có thể nói nhan sắc tuyệt trần không phân nam nữ.

Chỉ là đẹp thì đẹp đó, trên người lại mang khí chất kiêu ngạo, tính tình nóng nảy tồi tệ, cực kỳ khó ở cùng.

Vừa rồi thùng gỗ không cẩn thận bị đυ.ng đổ nước ra ngoài, Sở Yến Kiệu cực kỳ chán ghét nhấc vạt áo đi qua, sợ bùn đất bẩn dính quần áo tơ lụa của mình.

Lương Ngộ thoáng nhìn, trong lòng cười lạnh.

Nhóm bọn họ làm việc còn chưa nói cái gì, tên này lại ở đây làm ra vẻ, thật đúng là công chúa thích nũng nịu.

Y đặt đồ vật xuống, chiếc rương rơi xuống đất phát ra âm thanh không nặng không nhẹ.

Sở Yến Kiệu nhíu mày: “Này!”

Lương Ngộ làm bộ không nghe thấy, vùi đầu tiếp tục sắp xếp đồ đạc, đột nhiên mu bàn tay truyền đến một cơn đau nhói.

Một chiếc ủng màu đen bạc thêu hoa văn tối màu giẫm lên tay khiến y không thể cử động. Lương Ngộ đè nén tiếng rên trong cổ họng, đột nhiên ngẩng đầu lên.

“Lần này còn dám không để tới ta không?” Sở Yến Kiệu cười lạnh, “Bảo vật nơi này có giá trị hơn cái mạng của ngươi nhiều lắm đấy. Nếu đã không biết khuân đồ thì cũng khỏi cần xài đến cái tay này nữa.”

Hắn có thân phận tôn quý, thực lực cũng siêu phàm, từ trước đến nay luôn hoành hành ngang ngược trong các đệ tử, dưới chân nghiền một cái thật mạnh.

Nhưng vào lúc này, dị tượng đột nhiên xuất hiện ở phía chân trời. Những đám mây đầy màu sắc chồng lên nhau, kèm theo mấy tiếng sấm.

Có người sợ hãi kêu lên: “Tiên Tôn xuất quan rồi!”

Sở Yến Kiệu bỗng chốc thu hồi chân, ngay đến ánh mắt cũng lười bố thí, vội vã mà chạy đi tìm Tiên Tôn.

Vừa rồi hắn ở đây, nhóm đệ tử ngoại môn đệ tử cũng không dám thở mạnh một hơi, sợ rắng sẽ giống như Lương Ngộ, lúc này mới sinh động lên. Trương sư huynh đến đỡ Lương Ngộ dậy: “Không sao chứ?”

“Ngươi đấy……” Hắn thở dài, có chút hận sắt không thành thép, “Đang yên đang lành, sao một hai phải chọc hắn chứ? May mà thoạt nhìn không bị thương nặng, trở về bôi chút Kim Sang Dược là được rồi.”

“Ta không sao, sư huynh,” Lương Ngộ nhìn phương hướng Sở Yến Kiệu rời đi, lạnh lùng nói, “Ta chỉ là không hiểu vì sao một đệ tử như Sở Yến Kiệu có thể vô pháp vô thiên như vậy. Việc xây dựng Kỳ Trân Các cũng không phải thuộc bổn phận của chúng ta, hắn lấy công lao của chúng ta mượn hoa hiến phật, trong thiên hạ nào có đạo lý như vậy?”

Trương sư huynh: “Vậy thì còn có thể làm gì chứ, lấy trứng chọi đá sao.”

Chưa nói mấy câu, Trương sư huynh liền bị đệ tử giám sát kêu đi làm việc. Bởi vì tay còn bị thương, Lương Ngộ lại có được cơ hội ngồi ở dưới bóng cây nghỉ ngơi trong chốc lát.

Quả thực y đã lâu không nghỉ ngơi, dựa vào thân cây rất nhanh liền ngủ thϊếp đi.

“…… Vốn định cho sư tôn một bất ngờ, không ngờ không còn kịp rồi.”

Giọng nói của Sở Yến Kiệu đứt quãng mà truyền vào trong tai, lại không sự nuông chiều ương ngạnh lúc trước, ngược lại mang theo chút làm nũng.

Lương Ngộ mở mắt ra, nhìn thấy một góc áo bào trắng trắng tinh không tì vết nhẹ nhàng bay theo gió ở cách đó không xa, đầu tiên là ngẩn ra, theo bản năng ngừng thở.

Người tới không nói gì, có thể vẻ mặt cũng không đồng ý, chỉ nghe thấy Sở Yến Kiệu vội vàng bổ sung nói: “Cũng không tốn nhiều tiền, là…… Là sau khi đệ tử chúng ta bàn bạc với nhau quyết định. Tự nguyện là nguyên tắc, bọn họ đều là một lòng hiếu kính, nghĩ hỗ trợ một phần lực. Không tin ngài có thể hỏi bọn họ một chút.”

Hắn nâng cao giọng: “Các ngươi tự nguyện đúng không?”

Sau hai ba giây im lặng , một vài giọng nói thưa thớt vang lên, tất cả đều là khẳng định..

Tất cả mọi người đều bị buộc phải khuất phục dưới sự lạm dụng uy quyền của Sở Yến Kiệu, đương nhiên không dám nói ra đáp án khác.

Sở Yến Kiệu nhếch khóe miệng, đang muốn nói tiếp thì lại nghe thấy một âm thanh khác: “Đều không phải là tự nguyện.”

Bóng dáng thẳng tắp ở cách đó không xa, vì ánh sáng ngược nên không nhìn rõ mặt, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt hơi nghiêng khi nghe thấy âm thanh, làm như đang chờ đợi bên dưới.

Lương Ngộ chỉ liếc nhìn một cái rồi cúi người hành lệ: “Sở Yến Kiệu chưa từng bàn bạc với các đệ tử khác chuyện này, chỉ là ra lệnh cho nhóm chúng ta hoàn thành trước khi ngài xuất quan. Mấy ngày nay các đệ tử đều ngày đêm xây dựng, không ai dám không vâng lời.”

Tiên Tôn mở miệng, âm thanh suối nước lạnh: “Yến Kiệu, đệ tử này nói có đúng không?”

“Ngươi nói bậy!” Sở Yến Kiệu tức giận, cố tình lời của Lương Ngộ đều là sự thật, hắn chỉ đành phải hung hăng càn quấy, “Sao ta biết được trong lòng các ngươi bất kính với sư tôn như thế, ngay đến việc bỏ ra một chút công sức để chào mừng sư tôn xuất quan cũng không muốn nữa!”

“Tiên Tôn minh giám,” Lương Ngộ cất cao giọng nói, “Đệ tử cũng không phải là không muốn mừng Tiên Tôn xuất quan, chỉ là trong lòng các đệ tử, Tiên Tôn có lòng thương xót, cũng sẽ không mong muốn vì ham muốn muốn cá nhân của mình mà hao tài tốn của.”

Trong tầm nhìn chỉ có thể nhìn thấy một cái cằm trơn bóng, hình như Tiên Tôn nhẹ nhàng gật đầu.

“Sở Yến Kiệu, chép phạt môn quy một trăm lần, cấm túc một tháng, cùng với xin lỗi các đệ tử,” Hắn trầm ngâm sau một lúc lâu, lạnh lùng nói, “Nếu còn tái phạm thì sẽ phạt nặng.”

“Sư tôn!” Đôi mắt của Sở Yến Kiệu nháy mắt đỏ hoe lên.

Lẫm Thanh Tiên Tôn vừa mới xuất quan, công việc bận rộn, chẳng mấy chốc liền đi tìm các trưởng lão khác trao đổi sự vụ, chỉ còn lại một mình Sở Yến Kiệu thất hồn lạc phách mà mà đứng ở tại chỗ.

Chuẩn bị lâu như vậy, không chỉ có không làm sư tôn vui, ngược lại còn bị cấm túc một tháng, ngay đến cơ hội gần gũi sư tôn cũng không còn.

“Đứng lại.”

Lương Ngộ dừng bước chân, cũng không ngoài ý muốn.

“Ngươi thật to gan, dám ly gián tình cảm hai thầy trò chúng ta,” Sở Yến Kiệu đi từng bước một về phía y, trong mắt mang theo lửa giận, giống như quỷ dữ ở địa ngục, “Trong mắt ngươi còn có tôn ti vương pháp hay không hả?!”

“Nếu luận về tôn ti, ta mới là sư huynh của ngươi. Ta cũng không biết dưới bầu trời này còn có đạo lý sư đệ có thể tùy tiện quát mắng sỉ nhục sư huynh thế này đấy.”

Lương Ngộ trả lời lại một cách mỉa mai.

Các đệ tử khác hít hà một hơi, thầm nghĩ người này tiêu rồi.

Lương Ngộ không sợ chút nào, y đã chịu đủ lâu rồi, bây giờ hoàn toàn xé rách da mặt, trong lòng lại mơ hồ có mấy phần vui sướиɠ. Y nhìn thẳng Sở Yến Kiệu, thậm chí trong mắt còn ẩn chứa sự khıêυ khí©h:

Ta ngược lại muốn xem xem, ngươi dám dám coi thường tông quy mà ra tay với ta không.

Sở Yến Kiệu khó thở công tâm, nhấc chân đá vào ngực của Lương Ngộ một cái.

Một cú đá ẩn chứa linh lực này dùng mười phần sức mạnh, chỉ thấy bụi đất bay cao, Lương Ngộ bay nhẹ ra như một chiếc lá rơi, sau đó đập mạnh xuống đất.

Trong tiếng kinh hô của mọi người, Lương Ngộ lại nghĩ tên này ngu thật. Lẫm Thanh Tiên Tôn từ trước đến nay luôn công chính nghiêm minh, nhất định sẽ không tha cho Sở Yến Kiệu.

Nói không chừng……

Y còn có thể nói mấy câu với Tiên Tôn.

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, y liền hoàn toàn mất đi ý thức.

Tựa như gặp một giấc mơ rất dài, khi Lương Ngộ tỉnh lại lần nữa thì phát hiện bản thân không phải đang ở trong căn nhà tranh quen thuộc ngày xưa.

Phòng rộng rãi, đẹp đẽ, sạch sẽ và sáng sủa, không biết điều kiện sống đã tốt hơn trước bao nhiêu. Từ khi ra đời cho đến nay y chưa từng ở căn phòng nào đẹp như thế này, có chút hoảng hốt.

Ngay cả tấm đệm phía dưới cũng cực kỳ mềm mại, Lương Ngộ bóp mấy cái, cảm thấy không ổn, hình như đầu ngón tay chạm vào tóc của ai đó.

Có người đang ngồi trên ghế bên cạnh, thân trên cúi xuống giường chợp mắt, chỉ chừa cho y một cái đỉnh đầu.

Là ai? Không phải Trương sư huynh, tóc của Trương sư huynh không dày, làn da cũng không trắng như thế.

Lương Ngộ ngồi thẳng lên, nhìn chằm chằm cái gáy trắng nõn mềm mại trong chốc lát. Xúc cảm chạm vào tóc vẫn còn trên tay, mềm mại, rất ngoan.

Người nọ hình như có cảm giác, giật giật, chậm rãi ngồi dậy, lộ ra một khuôn mặt cực kỳ đẹp.

Một đôi mắt đẹp ngấn nước như vừa khóc. Vành mắt hồng hồng, miệng cũng đỏ thắm, dáng vẻ nhu nhược đáng thương động lòng người.

Lương Ngộ hoảng sợ, y mở miệng nổi giận trước nói: “Sao ngươi lại ở đây?!”

Mỹ nhân này không phải là Sở Yến Kiệu thì là ai chứ!

Ngực còn hơi đau đau, y vội vàng nhìn quanh bốn phía, tuyệt vọng phát hiện trong phòng này đúng là chỉ có hai người họ. Giường cách cửa sổ một khoảng cách, y không phải là đối thủ của Sở Yến Kiệu, tất nhiên sẽ không thể chạy thoát dưới mí mắt của đối phương.

Thế này chắc chắn sẽ không kinh động đến các trưởng lão, e rằng tên Sở Yến Kiệu đang muốn vận dụng tư hình rồi.

“Một đá kia còn chưa làm ngươi hả giận sao?” Lương Ngộ cam chịu số phận, nhắm mắt, “Nói đi, ngươi muốn như thế nào.”

“Cái gì?” Sở Yến Kiệu nghe xong thì mờ mịt.

“Đừng có giả ngu, nếu không giải thích xem tại sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này.”

“Ta lo lắng choi ngươi, mấy ngày nay vẫn luôn……”

“Ngươi? Lo lắng cho ta?? Tại sao.” Lương Ngộ đột nhiên thấy hoang đường.

Y mở to mắt, nhưng mà điều làm cho y cảm thấy càng thêm hoang đường đã xảy ra.

“Ngươi cũng không phải không biết,” Sở Yến Kiệu buồn bực xấu hổ oán giận nhìn y một cái, hai bên má ửng hồng, dáng vẻ xấu hổ nói, “Ta…… Ta thích ngươi.”