Chương 8

Hoàng hôn buông xuống, làn gió biển mang theo hơi nước thổi đến. Kiều Dư Minh cảm thấy sảng khoái cực kì, anh còn hơi không phân biệt được đâu là mùi của gió, đâu là mùi hương trên người của Đường Dặc nữa. Kiều Dư Minh cúi đầu ngửi mùi hương trên cổ áo, hỏi Đường Dặc: “Anh dùng loại nước hoa gì vậy?”

“Sao vậy? Mặc quần áo của tôi, hiện tại cậu còn muốn dùng nước hoa của tôi. Có phải sau đó sẽ là chiếm đoạt tôi luôn không?”

Kiều Dư Minh nghe vậy liền mặc kệ anh ta. Đường Dặc nâng camera lên chọn góc độ thích hợp, anh cũng làm bộ như không nghe được lời đùa cợt vừa rồi, bắt đầu tiến vào trạng thái tốt nhất để chụp ảnh.

Thật không ngờ, người luôn không biểu lộ cảm xúc như anh vậy mà cũng sẽ có lúc phải đỏ mặt. Kiều Dư Minh thật sự rất đẹp, cảm giác mang lại cũng rất tốt khiến cho Đường Dặc phải liên tục nhấn chụp, một khoảnh khắc nhỏ cũng không bỏ qua.

Sơ mi trắng rộng hơn người Kiều Dư Minh vậy mà lại rất phù hợp với anh, khiến cho anh giống như một làn mây trắng kết hợp với gương mặt đỏ ửng của anh lúc này đúng là tuyệt đẹp. Đường Dặc đột nhiên thấy hối hận, dường như anh ta đã bị làn sóng biển cùng ánh hoàng hôn mê hoặc làm cho anh ta nổi lên suy nghĩ muốn giấu đi cảnh tượng này, không cho ai thấy hết. Không! Như vậy có lẽ vẫn chưa đủ, anh ta còn muốn nắm tay Kiều Dư Minh đi đến chân trời góc biển nữa kìa.

Đường Dặc hơi hốt hoảng, gió cùng sóng biển đều nhẹ nhàng êm đềm, có lẽ là do ánh hoàng hôn quá đẹp khiến cho khung cảnh trở nên lãng mạn khiến cho anh ta chợt có suy nghĩ như vậy chăng?

Đường Dặc mờ mịt chụp không ít ảnh, những phân tích chuyên nghiệp đều bị anh ta vứt qua một bên. Anh ta nhìn Kiều Dư Minh chăm chú, thấy anh chỗ nào cũng đẹp, chỗ nào cũng thích.

Mặt trời khuất dần sau làn nước biển, Ngô Hạo thu đèn chụp lại, chuyên viên trang điểm cũng thúc giục Kiều Dư Minh qua thay quần áo, mấy người họ quay trở lại khách sạn còn Kiều Dư Minh cùng Đường Dặc ở lại phía sau.

“Đẹp không?” Đường Dặc đem ảnh chụp cho Kiều Dư Minh xem, anh hơi hơi dựa lên người Đường Giặc, cúi đầu nhìn màn hình camera, áo sơmi thật sự không vừa với anh lại bị gió biển thổi lên khiến cho xương quai xanh cùng một phần ngực của Kiều Dư Minh lộ ra.

Đường Dặc lại hỏi: “Có thích không?”

Anh ta không biết anh là đang hỏi Kiều Dư Minh hay là đang hỏi chính mình nữa, dù sao thì anh cũng thấy mấy tấm ảnh này rất đẹp, rất hút mắt

Lúc Kiều Dư Minh tự hỏi miệng sẽ không tự giác mà mấp máy giống như muốn nói chuyện vậy. Đường Dặc đột nhiên biết được việc lãng mạn khác người mà anh muốn làm là gì rồi. —— Đường Dặc nghiêng đầu, muốn nhân lúc Kiều Dư Minh chăm chú xem ảnh mà hôn trộm anh.

Thật tiếc là ông trời dường như không muốn cho anh ta thực hiện được việc này. Sóng biển đột nhiên dâng lên, chạm đến giày của Đường Giặc, bao trùm lên đôi chân trần trụi của Kiều Dư Minh, làm ướt ống quần. Kiều Dư Minh bị nước biển lạnh lẽo kí©h thí©ɧ mà nhảy lên một bước nhỏ, nâng lên tay bắt được cánh tay của Đường Dặc.

“Thật lạnh!”

Đường Dặc đỡ lấy anh, mặc cho anh kéo đi tránh nước biển dâng lên lần nữa. Sự cố nho nhỏ này xuất hiện khiến cho Kiều Dư Minh sinh động hơn nhiều, anh cười thoải mái, vô ưu vô lo, giống như một cậu thiếu niên nghịch ngợm vậy.

Đây là Đường Dặc lần đầu tiên nhìn thấy anh như thế, trên đường đi theo anh rời khỏi bờ biển, Đường Dặc lại phát giác chính mình cũng đang cười.

“Chúng ta trở về thôi.”

Cảm giác thất bại nhanh chóng bị sự vui vẻ thay thế Đường Dặc đột nhiên nghĩ Kiều Dư Minh nhất định biết cách quyến rũ người khác. Cho dù bây giờ ánh mắt của anh rất đơn thuần nhưng Đường Dặc vẫn tin vào điều đó.

Chuyến bay của Lý Lê bị trễ, lúc cô tới khách sạn thì party đã diễn ra được một nửa rồi.

Một tổ nghệ sĩ khác của Bắc Kinh đột nhiên có ý kiến cũng với công việc bên công chúng rất quan trọng khiến cô không thể rời đi ngay thêm nữa bên công ty cũng tỏ ý cô không cần đến Tam Á, dù sao thì hợp đồng của Kiều Dư Minh cũng sẽ hết hạn vào tháng ba sang năm, hiện tại công ty lại không có ý định gia hạn hợp đồng thêm với anh.

Hiện tại anh không có độ nổi, tương lai có lẽ cũng không có khởi sắc gì, ý định của công ty cũng đã rõ ràng.

Nhưng Lý Lê không muốn từ bỏ Kiều Dư Minh.

Mười năm trước cô tốt nghiệp đại học tiến vào công ty, từ công việc trợ lý bắt đầu chậm rãi thăng tiến, tổ nghệ sĩ đầu tiên mà co dẫn dắt chính là nhóm nhạc nam của Kiều Minh Dư, sáu bảy qua đi, tuy rằng họ không thu được gì nhiều, nhóm nhạc tan rã, nhưng Lý Lê vẫn sẽ nhớ đến những năm đó cô cũng bọn họ ở phòng luyện tập luyện tập đến đêm khuya, sau đó sáng sớm tinh mơ đã phải đi đài truyền hình thu nhạc, cuối năm ôm cúp thưởng của người mới khóc lóc.

Lý Lê không lớn hơn Kiều Dư Minh bao nhiêu, cô vẫn luôn coi anh như một người em của mình vậy. Mấy cậu nhóc khi xưa chỉ có Kiều Dư Minh còn tiếp tục làm nghệ sĩ, cũng chỉ có anh là người thích hợp làm nghệ sĩ nhất. Mấy năm nay anh chịu không ít khó kanh ta, Lý Lê còn muốn tranh thủ một ít thời cơ cho anh, cho dù tương lai không thể đồng hành cùng nhau nhưng cũng có thể để lại thể diện cho mình.

Khi cô đến khách sạn Kiều Dư Minh đang ngồi trên sô pha cạnh của sổ nhìn cảnh biển đến phát ngốc. Lý Lê lấy hai ly champagne từ chỗ người phục vụ, bưng chén rượu ngồi bên cạnh Kiều Dư Minh.

“Chị tới rồi?”

“Ừ,” Lý Lê ngồi xuống sau đó liền vội vàng liên hệ về công việc, hoạt động hôm nay rất quan trọng, mời đến không ít nghệ sĩ, đạo diễn thậm chí có cả người không ở trong vòng giải trí. Lý Lê chờ một chút sau đó đem điện thoại đưa cho Kiều Dư Minh xem, “Đạo diễn Trương Trí Dương này muốn tìm diễn viên, lúc trước mấy bộ phim của anh ta đều bạo hồng trên mạng, hôm nay tôi nói chuyện cùng anh ta rồi, chủ yếu là muốn tìm cho cậu một vai diễn.”

Kiều Dư Minh ngẩn người, dù ngoài miệng anh đồng ý nhưng lại thiếu đi một chút hứng thú.

“Có khả năng tôi sẽ không tiếp tục gia hạn hợp đồng.”

Lý Lê dừng một chút mới trả lời: “Tôi biết rồi.”

“Vậy chị vẫn muốn tôi nhận vai diễn này sao?”

“Thử một chút xem sao.” Lý Lê nhận thấy Kiều Dư Minh không hứng thú lắm liền thay đổi đề tài: “Tôi xem qua ảnh chụp của cậu bên bờ biển rồi, không tồi, là Vương lão sư chụp sao?”

Kiều Dư Minh còn chưa xem qua ảnh chụp thành phẩm nhưng anh cũng biết trước ảnh sẽ không quá kém, anh lại nhớ tới Đường Dặc , ý cười không ngăn lại được: “Không phải, tôi gặp được một người bạn, là anh ta chụp cho tôi.”

Lý Lê nhìn anh, cô muốn nhìn ra nụ cười này của anh là có ý gì: “Vậy thì sau này chúng ta có thể hợp tác với người đó.” Điênh thoại của cô rung lên, Lý Lê cúi đầu nhìn liền cầm chén rượu đứng lên, nói: “Trương đạo ở bên kia, cậu đi gặp mặt đi.”

Vị này đạo diễn này là phú nhị đại, xuất phát điểm vốn đã cao hơn người khác, mới xuất đạo đã là chúng tinh phủng nguyệt, anh ta hợp tác với trang web video cho ra vài bộ phim thể loại huyền huyễn cùng trinh thám, nhận được không ít lời khen ngợi của mọi người, thậm chí còn giúp trang web có được nhãn hiệu, anh ta có địa vị can thiệp vào việc sản xuất cùng tuyển diễn viên, bởi vậy có rất nhiều người muốn bám vào anh ta. Kiều Dư Minh ban đầu còn nghĩ đó là một lão tiền bối, không nghĩ tới Trương Trí Dương vẫn còn trẻ như vậy.

Đứng ở xa vẫn có thể nghe được âm thanh ồn ào của một đám người, sau khi đến anh thấy Trương Trí Dương có vóc dáng không cao, tóc búi lên. Kiều Dư Minh nhớ tới phong cách quỷ quyệt lại mang theo màu sắc hài hước trong phim, cuối cùng cũng không nhìn ra được người này với phong cách kia có liên quan gì đến nhau

Nhìn ánh mắt tham lam của bọn họ trực tiếp đáp trên người Lý Lê, Kiều Dư Minh càng thêm phản cảm.

Mấy người này khoác lên mình vỏ bọc nghệ thuật thật ra bản chất chính là xa hoa lãng phí ăn chơi trác táng, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho Lý Lê đã đến muộn, mấy chén champagne bị cô uống xuống bụng, sắc mặt cô liền trở nên không tốt.

Kiều Dư Minh nhìn không được, tự chủ trương mà uống thay Lý Lê một ly, không chỉ không làm mấy người kia vừa lòng, ngược lại còn đem lực chú ý của bọn họ đều chuyển tới trên người Kiều Dư Minh. Trong giới phù hoa này, phương pháp đi lên nhanh nhất là gì? Trương Trí Dương cầm theo ly rượu, rót thật đầy rồi mang đến trước mắt Kiều Dư Minh, mục đích là khảo nghiệm “thành ý” của anh.

Kiều Dư Minh không do dự, trực tiếp uống xuống, anh vốn không quan tâm đến cái vai diễn gì đó, chỉ muốn mang theo Lý Lê trở về là được. Những người này làm khó dễ cho hai người bọn anh như vậy, còn có thể hợp tác được sao?

Rượu cay nồng lướt qua yết hầu, chỉ nháy mắt đã mang đến cảm giác khó chịu Kiều Dư Minh hối hận vì không có nghe Đường Dặc mà ăn vài thứ lót dạ, dạ dày anh như bị bỏng thật sự rất thống khổ.

Anh lại nghĩ tới Đường Dặc, khi nghe được Trương Trí Dương cũng dùng khẩu âm của Bắc Kinh, Kiều Dư Minh liền nghĩ tới Đường Dặc. Anh còn tưởng rằng vì có khẩu âm Bắc Kinh này nên anh mới có hảo cảm với Đường Dặc đến vậy nhưng hiện tại anh lại phát hiện ra cùng một khẩu âm nhưng hai người khác nhau cũng sẽ có cách nói khác nhau.

Nếu như Đường Dặc ở đây thì thật tốt.

Anh ta đương nhiên không thể giúp được chuyện gì, nhưng Kiều Dư Minh nhớ anh, nếu như Đường Dặc ở đây thì tốt quá.