Chương 3

Đường Dặc cầm camera lên, đi theo Kiều Dư Minh lên tầng. Tầng hai của quán cà phê được trang trí đậm phong cách cổ xưa, cửa sổ 3 cánh chiếm đầy khắp mặt tường, bên cạnh là gia cụ bằng gỗ cùng với trong tường là lò sưởi thuần trắng sắc.

Buổi chiều Kiều Dư Minh còn phải đi trung tâm quốc kim tham gia hoạt động quảng bá sản phẩm nước hoa mới. Ngô Hạo cùng vài chuyên viên trang điểm đang nói chuyện phiếm ầm ĩ, mấy cô gái tò mò mở sản phẩm dùng thử mà nhãn hiệu gửi ra, mỗi một lọ đều xịt ở trên cổ tay một chút, mùi hương hỗn hợp trộn vào nhau, mùi hương xảo diệu phức tạp trước sau đều bị lãng phí, chỉ để lại cảm giác làm người ta hít thở không quá thoải mái.

Ngô Hạo lúc này mới đi lên tầng, thấy Kiều Dư Minh đang nói chuyện phiếm đầy hứng thú, Ngô Hạo cũng dùng thử nước hoa ở trên cổ tay Kiều Dư Minh. Kiều Dư Minh mặc kệ anh ta chơi đùa, nhưng cũng nói trước là mười phút sau lại tiếp tục trang điểm.

Mọi người đều không biết nguyên nhân tại sao Kiều Dư Minh lại sắp xếp như vậy, nhưng vẫn cùng đi xuống lầu, ở tầng một chờ bọn họ kết thúc.

Đường Dặc chỉnh ánh sáng cho camera, lại đem cái ghế sô pha nhung thiên nga màu xanh đậm bên kia dịch gần lại đây. Anh đã chuẩn bị ổn thoả, nhìn về phía Kiều Dư Minh đang ôm tay chờ mình, đưa mắt ra hiệu hướng về vị trí ghế sô pha.

“Không phải cần tôi hỗ trợ sao? Lạnh lùng như vậy à?” Kiều Dư Minh mỉm cười nhìn anh ấy, một bên ngồi trên sô pha, anh đem mái tóc không được xử lý tốt vuốt ra đến sau đầu, nhúm tóc mái hơi hơi ướŧ áŧ vẫn rũ xuống dưới, che kín một đoạn trán của anh. Anh dựa lưng vào trên ghế sô pha , cả người ườn ra giống như đang nằm vậy, “Đến đây đi, anh Đường.”

Đường Dặc không để ý tới những anh vui đùa, chỉ là an tĩnh mà nhìn thấy anh, hình ảnh như vậy đã không hề giống chút nào với tưởng tượng trước đây của anh ấy, là lúc ở bối cảnh nhà cũ nóng bức, anh lười biếng mà mê người, giống như mỹ nhân vậy. Chỉ là quần áo không quá hợp ý Kiều Dư Minh, áo sơ mi trắng chỉnh tề mà nhét vào lưng quần, quá ngoan, không thú vị.

“Trước đi lên một chút, Tiểu Kiều,” Kiều Dư Minh không rõ nguyên do, nhưng vẫn phối hợp mà đứng lên, “Áo sơmi có thể lấy ra sao?” Đường Dặc trực tiếp động thủ, nhìn Kiều Dư Minh phản xạ có điều kiện mà lùi bước, mới ý thức được hành động của chính mình lại không đúng mực. Anh ấy nhìn Kiều Dư Minh đem áo sơmi vạt áo lôi kéo ra, ngoan ngoãn vuốt phẳng nếp nhăn ở mặt trên, ngẩng đầu nhìn về phía mình, chờ chỉ thị tiếp theo.

Đường Dặc cảm thấy chính mình nên thay đổi, ngoan ngoãn cũng khá tốt.

“Ngồi xuống đi, cứ ngồi thoải mái là được.” Không biết vì cái gì, Đường Dặc cảm thấy không cần nhiều lời là Kiều Dư Minh có thể biến thành dáng vẻ mà chính mình muốn. Anh lui về phía sau vài bước, bưng camera lên, nhưng vẫn không có tiếp tục làm gì. Anh lại tới gần, lần này trực tiếp kéo cổ áo của Kiều Dư Minh, đem cởi ra một cúc.

Trong tay Đường Dặc còn cầm camera, một tay cùng phiến kim loại nho nhỏ đấu tranh hồi lâu cũng không có kết quả như nguyện. Ngón tay anh ấy làm xằng làm bậy ở trên xương quai xanh của Kiều Dư Minh, vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc, phảng phất như trước mắt chỉ là một linh kiện hay công cụ gì đó. Kiều Dư Minh nhìn anh ấy lại cảm thấy buồn cười, không nhịn được tự mình nhấc tay lên, cùng ngón tay anh ấy phối hợp, đem cái cúc áo lời không nghe lời kia cởi bỏ.

Trong nháy mắt khi tay vừa nâng lên, hương vải cùng hương lê trong không khí như hòa với nhau, đánh úp về phía Đường Dặc. Anh ấy lúc này mới nhớ ra là vài phút trước Ngô Hạo ở trên cổ tay của Kiều Dư Minh lưu lại nước hoa, vừa rồi chỉ cảm thấy mùi hương hỗn tạp khó ngửi nhưng lúc này ngửi lại cảm thấy sung sướиɠ thoải mái.

“Nước hoa là mùi gì vậy?” Thời gian mười phút không nhiều cũng không ít đã qua nhưng Đường Dặc lại chấp nhất với vấn đề không liên quan như vậy mãi.

Kiều Dư Minh vừa nghe anh ấy hỏi, biểu tình khó có lúc lại sinh động, cái mũi nhăn lại giống như vẻ mặt của mấy con vật nhỏ. Hô hấp cũng thật nặng nề, Đường Dặc nghe rõ được tiếng anh hít vào lại thở ra.

“Không biết,” anh lại ngửa ra sau, dựa lưng lên ghế, cổ áo hở ra hơi rộng, gần nửa cái bả vai đều lộ ra ngoài, “Mười phút không lâu đâu, anh Đường.”

Nhϊếp ảnh gia đối với việc tạo hình sẽ luôn có những ý tưởng mới lạ, Kiều Dư Minh không để ý, chẳng qua vốn tưởng rằng Đường Dặc cuối cùng cũng có thể vừa lòng, nhưng bây giờ anh ấy vẫn cầm camera, đứng từ xa nhìn mình không nói lời nào. Anh chống tay ở đầu gối, hơi hơi ngửa đầu, lông mày nhướng lên, biểu tình trên mặt đều thể hiện rõ ràng.

“Có thể cởi giày ra không?”

Kiều Dư Minh phối hợp mà cởi giày, không chờ Đường Dặc nói thêm nữa, dứt khoát đem vớ cũng cởi xuống. Những yêu cầu này đối với anh cũng chẳng có gì là lạ, chẳng qua Đường Dặc lại không ngừng dùng giọng điệu như mệnh lệnh, làm người nghe cảm thấy anh ấy như được một tấc lại muốn tiến một thước, Kiều Dư Minh không phản cảm, nhưng cũng cảm thấy vi diệu.

Cũng may anh cuối cũng tách hai chân ra, cầm lấy camera bắt đầu quay chụp. Âm thanh chụp ảnh liên tiếp vang lên, Đường Dặc không nói cái gì nữa, Kiều Dư Minh cũng càng ngày càng thả lỏng, anh xác thật giống như Đường Dặc nói, cứ ngồi xuống thoải mái, điều chỉnh tư thế, đến khi toàn bộ thân mình hoàn toàn ngã vào sô pha mềm mại, Đường Dặc cũng không nói một lời.

“Tiểu Kiều,” Kiều Dư Minh nghe vậy nhìn về phía anh ấy, tưởng rằng là động tác của chính mình không đẹp, không đạt tiêu chuẩn, anh vừa chuẩn bị ngồi thẳng dậy thì nghe được Đường Dặc tiếp tục nói, “Ánh mắt có thể có cảm xúc hơn chút được không?”

Kiều Dư Minh tiếp thu quá nhiều huấn luyện, vì vậy có thể dễ như trở bàn tay mà bày ra các vẻ mặt u buồn hoặc cô đơn trước mặt nhϊếp ảnh gia, anh đã hiểu yêu cầu bây giờ của Đường Dặc, liền ngẩng đầu lên, con mắt khép hờ nhìn về phía màn ảnh.

Hỉ nộ ái ố, cô đơn, cô độc, không có gì có thể làm khó được anh. Kỹ thuật diễn của Kiều Dư Minh vẫn luôn bị người xem chỉ trích, nhưng trạng thái chụp ảnh thì anh lại rất am hiểu.

Nhưng camera lại không có vang lên tiếng chụp, Đường Dặc lại ngừng động tác lại, anh ấy buông camera xuống và nghiêng đầu nhìn thẳng Kiều Dư Minh. Cảm giác tiếp xúc thân thể lúc buổi sáng kia như lại xuất hiện, Đường Dặc rơi vào tưởng tượng như là bị dội bát nước lạnh lên người, không có lý do mà đột nhiên lại chán ghét Kiều Dư Minh như vậy. Anh cố kìm nén ý nghĩ muốn lột trần bộ mặt công nghiệp của Kiều Dư Minh, đem cái con người chân thật của Kiều Dư Minh lúc ngồi xổm bên đường hút thuốc kia, hay lúc cả khuôn mặt nhăn lại vì anh nói đùa, nói sai về nước hoa trở lại.

Kiều Dư Minh tự cho mình là người thông minh, có thể nhìn thấu những chuyển biến cảm xúc của mọi người xung quanh, đáng tiếc đều là phí công, tiếng chụp hình trước sau vẫn không có vang lên.

“Chân thành hơn được không?” Đường Dặc lại nói, anh nhăn mặt lại, nhận thức được bản thân có chút không kiên nhẫn, anh lại đùa vài câu, “Coi tôi trở thành bạn gái của anh thử xem.”

Lời này làm Kiều Dư Minh không có biểu tình gì, anh có chút hối hận khi đáp ứng yêu cầu chụp ảnh của Đường Dặc, nhưng lúc này rời khỏi thì lại không hay, đành phải căng da đầu làm theo lời Đường Dặc nói. Anh đương nhiên không nhớ nổi anh ấy nói cái gì mà bạn gái, tầm mắt hoảng hốt nhìn vào nửa khuôn mặt của Đường Dặc không bị màn ảnh ngăn trở, cảm giác quen thuộc kia lại xuất hiện lần nữa, Kiều Dư Minh đột nhiên nghĩ tới một người.

Đường Dặc lúc này ấn nút chụp, anh ấy cong khóe miệng lên, cúi đầu nhìn ảnh vừa chụp được, vừa lòng tán thưởng: “Tốt.”

Mười phút vừa qua đi, Kiều Dư Minh vẫn còn ngồi ở trên sô pha, trong nháy mắt kia anh nghĩ tới ai, giờ phút này anh đã không còn nhớ rõ.

Anh cúi người xuống xỏ tất xỏ giày, Ngô Hạo cùng chuyên viên trang điểm lúc này đã lên lầu, Đường Dặc còn đang cúi đầu xem ảnh ở cách đó không xa, Kiều Dư Minh đứng lên, anh liếc mắt nhìn Đường Dặc một cái, xoay người ngồi yên để chuyên viên trang điểm sửa sang lại quần áo.

“Làm sao mà quần áo với tóc tai đều rối loạn thế này, các người đã làm gì vậy?” Chuyên viên trang điểm nhỏ giọng oán trách, Kiều Dư Minh cười ái muội nhìn cô ấy, lại bình tĩnh mà giải thích rằng chỉ là chụp mấy tấm ảnh chụp mà thôi. Đường Dặc lúc này mới ngẩng đầu, anh ấy là người có tính cách vô tư không ngại gì, không nghĩ tới nghe được lời trêu chọc của chuyên viên trang điểm, lỗ tai thế nhưng vô duyên vô cớ mà bỗng chốc đỏ lên.