Phương Tình hâm mộ đến ghen tị, thật hận, cuối cùng nhìn không nổi nữa, bỏ lại hai cha con bọn họ ở đó vui vẻ a, về phòng tìm dán tiện lợi của cô.
Phương Tình không nghĩ tới, cô lật tung cái phòng cũng không tìm được dán tiện lợi có viết lời nhạc kia.
Không biết có phải vì sinh con xong trở nên ngốc rồi hay không, gần đây cô quên cả chuyện yêu chồng mình, cho nên mua dán tiện lợi dùng cho vài chuyện, có đôi khi cảm xúc bùng nổ, sẽ viết một hai câu.
Mà gần đây đều viết lên dán tiện lợi kia.
Khang Tư Cảnh cho con ngủ một hồi thấy cô trong phòng lật đi lật lại, chỉ kém đem phòng đảo ngược lên trời, cuối cùng nhịn không được, nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy? Mất thứ gì sao?”
Phương Tình nắm tóc nói: “Dán tiện lợi của em a, lời nhạc em đều viết trên đó.”
Khang Tư Cảnh thấy thế, đi qua chụp cái tay đang gãi đầu của cô, bế ngang cô lên đến đặt trên ghế ngồi, anh ôm cô trong ngực, lúc này mới nói: “Sốt ruột một chút thì nắm tóc, thói quen gì đây? Nói em bao nhiêu lần còn không chịu thay đổi?”
Ngữ khí nghiêm khắc này thực giống người lớn đang răn dạy trẻ nhỏ không nghe lời. Phương Tình cũng thấy mình như hóa thân thành một đứa trẻ, nhịn không được ôm eo anh, cuộn tròn trong ngực anh, nói: “Em biết rồi, em sẽ từ từ sửa mà.” - Cô ngẩng đầu nhìn anh, mặt ủy khuất: “Nhưng làm sao bây giờ a? Không tìm thấy dán tiện lợi, em đã hứa với Ứng Vũ Dương sửa lại rồi đưa cho anh ta xem.”
Căn bản Khang Tư Cảnh không xem đây là vấn đề, an ủi nói: “Không thấy thì không thấy, chuyện có thể lớn bao nhiêu, về sau rảnh thì viết cái khác.”
“Nhưng trong đó có một bài hát em vì anh mà viết.”
“……”
Mày Khang Tư Cảnh nhanh giãn ra, mặt nghiêm túc ngay ngắn ban đầu như là bị chiếu sáng, lập tức tươi đẹp lên.
“Em…… Vì anh viết lời nhạc?”
Phương Tình hữu khí vô lực: “Đúng vậy.”
“Nếu tìm không thấy, em cẩn thận suy nghĩ một chút, xem xem có thể nhớ nội dung lời nhạc hay không, hay là anh giúp em tìm thử?”
Phương Tình híp mắt nhìn anh, là ai vừa mới nói không thấy thì không thấy, nhưng Phương Tình nghĩ liền hiểu sơ được, cô nhéo cằm anh nói: “Thì ra anh rất vui khi được em viết a?”
Anh nắm lấy tay nhỏ đang làm loạn, nghiêm túc nhìn cô nói: “Em cẩn thận suy nghĩ một chút đi được không.”
Ánh mắt đầy sự chờ mong.
Đại lão gia luôn vững như thái sơn lúc này lại như thanh niên trẻ mặt đầy chờ mong, Phương Tình nhìn anh lúc này thực muốn cười, đây là mong muốn cô đưa anh vào tác phẩm của mình bao nhiêu a, Phương Tình không chấp nhất anh nữa, cười nói: “Em sẽ cẩn thận ngẫm lại.”
Tâm tình Khang Tư Cảnh không tồi, ôm cô sát trong ngực, hồi lâu mới nói: “Thật không nghĩ sẽ có ngày này.”
Phương Tình sờ đầu của anh, dịu dàng hỏi anh: “Ngày nào?”
“Một ngày em cũng yêu anh.”
“……”
Nói cái gì chứ, như thể cô có thể yêu anh là chuyện khó với tới được a, người đàn ông ngốc nghếch này!
Nếu Khang tiên sinh hy vọng được cô viết như vậy, cô sẽ thỏa mãn anh, tuy hiện tại trong đầu chứa không đủ, nhưng cẩn thận nhớ lại một chút vẫn có thể.
Nhưng Phương Tình cũng rất mong đợi lời nhạc cô viết có thể phổ ra khúc, đến lúc đó sẽ cho Khang tiên sinh một bất ngờ.
Đang nghĩ ngợi chuyện lời nhạc thì Khang Tư Cảnh đột nhiên bế ngang cô lên, Phương Tình có chút ngốc, hỏi: “Làm gì thế?”
Khang Tư Cảnh quăng cô lên giường, hai tay chống hai bên sườn, từ trên nhìn xuống, mặt mang ý cười cao thâm khó đoán nói: “Con cũng ngủ rồi, sẽ không có người quấy rầy, chúng ta cũng nên làm chút chuyện khác đi?”
Vừa thấy tư thế này Phương Tình liền biết anh nghĩ gì, cô chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ tung, đẩy anh nói: “Không phải em đã nói rồi sao, chờ em giảm cân xong sẽ bàn chuyện này.”
Toàn thân cô bây giờ thịt mỡ một đống, bản thân còn thấy phiền lòng, làm cách nào chấp nhận được mình lại tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ xuất hiện trước mặt anh.
Chờ cô giảm cân xong, vậy phải chờ tới khi nào a?! Trong khoảng thời gian cô mang thai anh đã không chạm vào cô, hiện giờ thật vất vả lắm mới sinh xong mà vẫn không cho anh chạm vào, là muốn anh nghẹn chết sao? Anh vẫn là người đàn ông bình thường a.
Động tác của Khang Tư Cảnh hơi nhanh, trực tiếp đưa bàn tay vào trong quần áo cô nói: “Không cần giảm béo, anh thấy hiện tại khá tốt.” - Quen thấy cô gầy rồi, đẫy đà thế này cũng rất mang cảm giác, có chút phong vị khác, hơn nữa so với lúc gầy sờ lên càng mềm càng thoải mái.
Phương Tình thực phiền đến chết, trực tiếp đẩy anh ra, nhảy xuống giường đi vào nhà tắm đánh răng.
Khang Tư Cảnh: “……”
Khang Tư Cảnh hơi bực, không rõ sao cô còn cự tuyệt anh, anh đuổi theo tới phòng tắm, nhìn cô gái từ trong gương, làm như không có việc gì mà đánh răng, sắc mặt nặng nề.
Phương Tình cũng từ trong gương thấy được anh, cô không phản ứng lại, tiếp tục làm việc của mình nha, dù sao cô bây giờ cũng khá rõ, Khang tiên sinh có đôi khi rất tùy hứng, cô chỉ cần bơ anh đi là được.
Không ngờ Khang Tư Cảnh nhìn chằm chằm cô từ trong gương một lát liền ôm lấy cô từ sau lưng, đôi tay lên phía trước vói trong quần áo cô mà đi vào.
Phương Tình quả thực phiền sắp chết, vẫn thành thạo súc miệng xong, kéo đôi tay đang làm loạn của anh ra, cả giận nói: “Khang Tư Cảnh anh đừng xằng bậy! Em nói chờ em giảm cân xong!”
Khang Tư Cảnh không buông, ôm cô thật chặt, cằm dựa vào vai cô, ngữ khí tức giận nói: “Tại sao em muốn cự tuyệt anh như vậy? Có phải em không còn yêu anh nữa không?”
“……”
Lời nói này, sao lại giống tiểu tức phụ vô cớ gây rối như vậy! Phương Tình thật chịu không nổi Khang Tư Cảnh, đang muốn đẩy đầu anh ra, Khang Tư Cảnh lại bế cô lên, đặt trên bồn rửa mặt, đẩy hai chân cô ra, lại đẩy quần áo cô lên trên ……
Làm từ nhà tắm đến trên trên giường, sau khi thoả mãn Khang Tư Cảnh nằm trên giường tinh tế dư vị, Phương Tình thở phì phì đi vào phòng tắm tắm rửa.
Ăn uống no đủ, tâm tình Khang Tư Cảnh không tồi, nhìn về phía phòng tắm nói: “Mị nhi đừng giảm béo nữa, như vậy cũng rất tốt.”
Bên trong chỉ trả về một từ lạnh lùng “Cút”.
Khang Tư Cảnh hừ hừ, cô gái ngốc này, căn bản không biết lúc cô béo đáng yêu bao nhiêu đâu.
Sáng sớm hôm sau Khang Tư Cảnh từ trong ác mộng bừng tỉnh, dừng một hồi lâu anh mới hồi phục tinh thần lại, ý thức được giờ phút này đang ở đâu anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Phương Tình không có ở trên giường, ngày thường cô gái này thích nhất ngủ nướng, nhưng từ khi có con, thời gian làm việc và nghỉ ngơi đã thay đổi không ít, vì mỗi ngày đều phải chuẩn bị bữa sáng cho con, nên cô đã bỏ thói quen ngủ nướng, mỗi ngày rất sớm đều rời giường làm sữa.
Khang Tư Cảnh đi xuống lầu, quả nhiên thấy cô ở trong phòng bếp, cô đang quậy sữa bột cho con.
Cô làm rất cẩn thận, làm sữa xong còn muốn để vào trong nước lạnh một chút để bớt nóng, chờ độ ấm thích hợp mới cho con uống.
Cô khi nào cẩn thận đối đãi với anh như vậy a, trong lòng Khang Tư Cảnh khó chịu, tới cửa vẻ mặt bất mãn nói: “Em cũng chỉ chuẩn bị cho con, còn anh đâu?”
Phương Tình thật bội phục Khang Tư Cảnh, từ khi cô sinh con, tên này động một chút liền phải cùng con trai mình tranh giành tình cảm, nhưng mà đôi khi cô vẫn rất hưởng thụ cảm giác cha con hai người vì cô mà tranh sủng.
Phương Tình quay đầu trừng mắt liếc anh, sau đó dùng ánh mắt ý bảo nhìn trên bàn, Khang Tư Cảnh theo ánh mắt cô nhìn lại, thấy nơi đó bày ra vài miếng bánh mì nướng, còn có một chén cháo gạo kê.
Ánh mắt Khang Tư Cảnh sáng lên, hỏi: “Em làm sao?”
“Không phải em làm thì ai làm?” - Cô chỉ chỉ mâm trứng tráng bao: “Dì sẽ làm trứng tráng bao thành tâm hình sao?”
“……”
Nói xong Phương Tình cầm bình sữa đi ra ngoài, Khang Tư Cảnh nhìn bữa sáng tình yêu vợ làm, tâm tình không tệ, chỉ là nghĩ đến giấc mộng vừa rồi……
Ánh mắt Khang Tư Cảnh hơi ảm đạm, sau đó cười cười như không có việc gì, anh cầm lấy bữa sáng ung dung thong thả ăn.
Những chuyện trong ác mộng đó đã qua, bây giờ anh rất tốt, về sau anh sẽ không cho phép chuyện như vậy xuất hiện lần nữa.
Trong khoảng thời gian Phương Tình sinh xong đã xảy ra rất nhiều chuyện, như chuyện quan hệ của Nghiêm Manh và Tấn Dương đã phát triển rất tốt, sắp đính hôn, hay sau khi Khang lão tiên sinh qua đời, mẹ con Khang Văn Lệ bị Lưu Tâm Lan tiễn ra ngoài.
Lưu Tâm Lan đã chịu không nổi cái tính cách đại tiểu thư khó ở chung của cô em chồng, trước kia có Khang lão tiên sinh, bà giận mà không dám nói gì, nhưng bây giờ Khang lão tiên sinh đi rồi, tức phụ rốt cuộc ngao thành bà, Khang gia cũng giao cho bà định đoạt, cho nên chuyện đầu tiên chính là tiễn mẹ con này đi.
Phương Tình nghe Phương Lận Chi nói qua, ngày đó Khang Văn Lệ nháo khủng khiếp, một bên khóc một bên lại nói người Khang gia vô lương tâm, Khang lão tiên sinh vừa đi liền không đem các mẹ con hai người để vào mắt.
Đừng nhìn Lưu Tâm Lan ngày thường nhìn dịu dàng đoan trang lại hòa ái, như người dễ bị khi dễ, nhưng lúc cường ngạnh lên lại là một là một hai là hai, hơn nữa Mạc Tùy Văn từng suýt nữa độc chết đứa con dâu ngoan Phương Tình và đứa cháu đức tôn của bà, bà đã sớm ghi hận trong lòng, chỉ vì có Khang lão tiên sinh nên không phát tác, giờ Khang lão tiên sinh không còn nữa, tự nhiên sẽ “Oan báo oan có thù báo thù”. Cho nên bà không màng tới Khang Văn Lệ khóc nháo, cuối cùng cho bảo an vào đuổi người.
Phương Tình nghe mẹ kể cũng không ý kiến gì, dù sao chuyện nhà cũ Khang gia bên kia không tới phiên cô làm chủ, nhưng mẹ con Khang Văn Lệ bị đuổi khỏi cửa, mẹ cô và Lưu Tâm Lan về sau sẽ tốt hơn rất nhiều.
Khang lão tiên sinh sau khi qua đời, Phương Lận Chi không thể chăm sóc người nữa, cũng không ở lại Khang gia, không để Lưu Tâm Lan và Khang Minh Huy giữ lại, tự mình thuê nhà bên ngoài.
Ban đầu Phương Tình muốn để mẹ qua bên này, nhưng mà Phương Lận Chi không muốn, với bà, chỉ cần con gái tốt là bà vui rồi, bà không muốn ở cạnh con làm ảnh hưởng sinh hoạt vợ chồng bọn họ, mà một người ở bên ngoài cũng tiêu diêu tự tại hơn.
Phương Tình cũng từng đề nghị Phương Lận Chi tìm một người bạn, nhưng bà chỉ nhẹ nhàng bâng quơ đáp một câu: “Không quan trọng, mọi sự tùy duyên.” Không có lời sau nữa.
Trong khoảng thời gian này Phương Tình trừ đến phòng tập và chăm con, cũng bắt đầu viết lời nhạc theo những gì mình nhớ, tính sửa lại rồi đưa cho Ứng Vũ Dương, nhưng dạo này ở phòng tập không có gặp anh.
Hôm nay cuối tuần Khang Duệ Hàm được bà nội và bà ngoại dẫn đi chơi, Phương Tình mấy khi rảnh rỗi nên đề nghị Khang tiên sinh ra ngoài hẹn hò. Từ khi có con, hai người đã lâu không có thế giới riêng.
Khang tiên sinh đối với đề nghị này rất tán đồng, lập tức bắt đầu sắp xếp chuyện hẹn hò này.
Ăn sáng xong, hai người vui tươi hớn hở ra cửa, lúc đi qua một quảng trường thì kẹt xe, Khang Tư Cảnh chỉ có thể dừng lại chờ.
Trên quảng trường có màn hình lớn, trên màn hình vừa lúc chuyển sang kênh âm nhạc, MC đang giới thiệu ca khúc mới nhất.
Lần này là ca khúc nổi tiếng gần đây từ một ca sĩ nhỏ. Cô là người của phòng làm việc nghệ sĩ “Mặt trời mọc ở phương đông”, phòng làm việc này gần đây đang tận lực nâng một người mới.
“Mặt trời mọc ở phương đông” - tên này lại khá quen với Phương Tình, kiếp trước có một thời gian dài cô làm việc ở đây, nghĩ đến hiện giờ Bạch Húc Nghiêu còn được chú ý nên người người đều biết, phòng làm việc này chính là một tay Bạch Húc Nghiêu sáng lập.
Mà người mới này, Phương Tình cũng biết, kiếp trước cô còn viết cho cô ta không ít bài, đương nhiên cuối cùng còn bị cô đả kích thảm hại, cô vẫn nhớ rõ lúc cô ta bụng lớn, mặt đầy ý cười kiêu ngạo lại đắc ý nói với cô rằng cô ta phải cùng Bạch Húc Nghiêu kết hôn.
Người này tên Trình Mộng Hàm, nhưng đời này cô và cô ta sẽ không có giao thoa gì với nhau, cho nên khi nghe được tên cô ta, Phương Tình cũng không có phản ứng gì quá lớn.
Giọng MC giới thiệu nói: “Trình Mộng Hàm có thể nói là ca sĩ hot nhất gần đây, cô nàng có ngoại hình điềm mỹ và dáng người xuất sắc nổi bật trong số những ca sĩ khác. Trong thời gian ngắn chỉ nửa năm cô đã phát hành hai album, đều lấy thanh xuân ngọt ngào làm chủ đạo, tuy doanh số không tệ, nhưng giá cả lại thấp, ngay cả học sinh cũng dễ mua được, đặc biệt lại lấy chủ đề về trung học. Hơn nữa vì ca từ đơn giản không có nội hàm, bất bình trên mạng cũng không ít, thậm chí không ít những bình luận ác độc vì ca tụng bình hoa, nhưng vì chứng minh mình không chỉ đẹp và bất tài như bình hoa, Trình Mộng Hàm đã ra mắt một ca khúc do chính mình sáng tác, khi phát hành ngay tức khắc làm ai ai cũng sáng mắt, không ít người đều rất kinh ngạc, Trình Mộng Hàm cũng có thể viết được ca từ tươi mát thoát tục như thế, mà Trình Mộng Hàm cũng hoàn mỹ từ thần tượng thanh xuân đi lên vì thực lực trở thành nữ ca sĩ, sau đây chúng ta cùng thưởng thức ca khúc 《 Thiếu nữ và chàng ngốc 》 của Trình Mộng Hàm.”
Phương Tình vừa nghe đến tên này liền có dự cảm không tốt lắm, tự nhiên quay đầu nhìn lại.
Trên màn hình lớn bắt đầu phát ca khúc, tảng sáng trong rừng cây nhỏ sương mù quanh quẩn mê muội, thiếu nữ trên cỏ ngồi hát, thiếu niên trộm trốn sau thân cây, vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn cô.
Sau đó giọng Trình Mộng Hàm tươi mát điềm mỹ vang lên.
Tảng sáng chiếu rọi tràn đóa hoa
Tù nhiễm gió thu lá cây rực rỡ mà rơi
Thiếu nữ an tĩnh ngồi hát trên mặt đất
Kháng cự không được chàng trai kia trốn sau cây
Ý cười của chàng ngốc ở giữa mày bay qua
Lẳng lặng nghe thành kính vui sướиɠ
Ánh mắt Phương Tình càng đen càng chặt, ca từ này vô cùng quen, bởi vì bài hát này là viết về Khang Tư Cảnh, cho nên cô nhớ rất rõ, đây là khúc đầu trong dán tiện lợi cô làm rớt.
Dán tiện lợi bị rớt mất có lẽ là một tháng trước, trong thời gian đó cô vẫn luôn cố nhớ lại lời rồi ghi lên đó, vốn tính sửa lại rồi đưa cho Ứng Vũ Dương xem, không nghĩ mới chớp mắt lời nhạc cô viết đã bị người khác phát hành, hơn nữa người đó lại không phải cô, nếu không phải Phương Tình rõ nhớ rõ nội dung, bằng không cô cũng phải hoài nghi bài hát này là người khác viết thật.
Kẹt xe vẫn còn diễn tiếp, Khang Tư Cảnh nắm tay lái, ngón trỏ đẹp đẽ gõ từng cái trên tay lái, ý thức được Phương Tình không thích hợp, anh quay đầu nhìn thoáng qua, thấy cô gắt gao nhìn chằm chằm màn hình lớn cách đó không xa, Khang Tư Cảnh nhìn theo ánh mắt cô, cũng không phát hiện có gì khác thường, anh liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Phương Tình chỉ chỉ, vẻ mặt bình tĩnh nhìn anh nói: “Lời nhạc này là em viết.”
“……”
Nhưng Phương Tình lại thấy rất kỳ quái, sao ca từ cô viết lại ở trong tay Trình Mộng Hàm, hay là cô làm rớt dán tiện lợi bị cô ta nhặt được? Nhưng đời này cô không có dây dưa cùng Bạch Húc Nghiêu, nên sẽ không có giao thoa gì với Trình Mộng Hàm, hơn nữa sinh con xong cô cũng chỉ ở phòng tập cùng gia chi gian lui tới, cùng Trình Mộng Hàm xuất hiện ở cùng một nơi tỷ lệ thấp lại càng thấp, mà xác suất Trình Mộng Hàm nhặt được dán tiện lợi của cô sẽ chỉ bằng 0.
Thật kỳ quái a……
Phương Tình đột nhiên nghĩ đến Ứng Vũ Dương, lần trước gặp được Ứng Vũ Dương ở phòng tập, trong lúc nói chuyện cùng anh thì Khang Tư Cảnh gọi tới, có thể là lúc cô cầm di động không cẩn thận làm rơi và anh nhặt được, Ứng Vũ Dương làm âm nhạc, tiếp xúc với người trong ngành này cũng chỉ có anh ta có khả năng liên quan đến Trình Mộng Hàm.
Nghĩ đến đây Phương Tình vội lấy di động tìm tòi một chút bài hát《 Thiếu nữ và chàng ngốc 》 này, nhưng phiên biến bài hát này tóm tắt cũng không phát hiện tên Ứng Vũ Dương, theo lý mà nói Ứng Vũ Dương trong ngành cũng có chút danh tiếng, nếu anh ta tham gia chế tác ca khúc nhất định sẽ có tên.
“Ca từ em viết sao lại chạy đến tay cái ngôi sao nhỏ này?” - Ấn đường Khang Tư Cảnh nhíu lại nói: “Lần trước em nói em viết trên dán tiện lợi đã bị rơi, là cô ta nhặt được?”
Phương Tình trầm tư rồi lắc đầu: “Em đoán có thể là Ứng Vũ Dương nhặt, đúng rồi, anh có số của Ứng Vũ Dương chứ?”
“Có.”
Khang Tư Cảnh lên tiếng, lấy ra di động tìm số Ứng Vũ Dương, điện thoại vang một lát liền được bắt, đầu kia Ứng Vũ Dương dường như kinh ngạc, cẩn thận nói: “Khang tiên sinh, là anh sao?”
“Là tôi.” - Khang Tư Cảnh nhìn thoáng Phương Tình: “Thái thái của tôi tìm cậu có chút việc.”
“A? Là chuyện về lời nhạc sao?” Ứng Vũ Dương có chút kích động.
“Tôi để cô ấy nói chuyện với anh.” Khang Tư Cảnh nói xong liền đưa điện thoại cho Phương Tình.
Phương Tình tiếp nhận cũng không khách sáo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Ứng tiên sinh, thực xin lỗi đã quấy rầy, tôi gọi điện là muốn hỏi một chút, lần trước chúng ta gặp nhau ở phòng tập, sau khi tôi đi Ứng tiên sinh có nhặt được thứ gì không?”
Ứng Vũ Dương nghe vậy tựa hồ nhớ tới cái gì, vội nói: “Cô xem trí nhớ của tôi này, lần trước đúng là có nhặt được một dán tiện lợi của Khang thái thái, nhưng mà Khang thái thái yên tâm, tôi không có đam mê xem trộm chuyện riêng tư của người khác, nên cũng không có lật ra xem, cũng không biết trên đó viết cái gì. Tôi vốn muốn tìm cơ hội đưa lại cho Khang thái thái, chỉ là sau lại vội nên quên mất, dán tiện lợi kia rất quan trọng với Khang thái thái sao? Bây giờ tôi tìm rồi gửi qua cho cô.”
Phương Tình nói: “Đúng là rất quan trọng, phiền Ứng tiên sinh tìm giúp.”
“Được, tôi tìm được sẽ gọi lại cho Khang thái thái ngay.”
Phương Tình cắt điện thoại là lúc sắc mặt càng trầm thêm, xem ra cô đoán không sai, đúng là Ứng Vũ Dương nhặt được, chỉ là…… Dán tiện lợi này sợ là anh ta tìm không thấy rồi.
Quả nhiên, chẳng bao lâu Ứng Vũ Dương gọi tới nói: “Xin lỗi a Khang thái thái, rõ ràng tôi đặt nó trong ngăn kéo nhỏ, không biết sao giờ tìm lại không thấy.”
Phương Tình đã sớm chuẩn bị, nghe lời này không quá kinh ngạc, lại hỏi: “Từ lúc anh nhặt được dán tiện lợi của tôi, trong vòng nửa tháng có những ai tìm gặp anh.”
Ứng Vũ Dương đầu kia nhớ lại, chốc lát mới nói: “Có rất nhiều người tìm tôi, đều là mấy nghệ sĩ, còn có người của phòng làm việc âm nhạc.”
Phương Tình nghĩ nghĩ, đơn giản trực tiếp thử nói: “Gần nhất có gặp qua Trình Mộng Hàm không?”
“Trình Mộng Hàm?” - Ứng Vũ Dương cẩn thận nghĩ: “Tôi nhớ ra rồi, cô ấy đến gặp tôi cách đây một tháng, vì tôi quen với người phụ trách công ty cô ấy, cô ấy cùng người phụ trách tới đây, để tôi cho cô ấy vài lời bình.”
Quả nhiên như thế!
Bài hát của Trình Mộng Hàm này phát hành hồi tuần trước, nếu trong một tháng với tiền đồ của Mộng Hàm, trộm dán tiện lợi đi sau đó xem lời nhạc bên trong thấy không tồi nên chiếm làm của riêng, chế tác một bài hát nhanh trong vòng nửa tháng cũng đủ, tính thời gian cũng khá hợp lý.
“Sao Khang thái thái lại hỏi cái này?”
“Không có gì.” - Phương Tình cười cười nói: “Tìm không thấy nên hỏi luôn, làm phiền anh.”
Sau khi cắt điện thoại Phương Tình nghĩ nghĩ, hỏi Khang Tư Cảnh, “Anh và Ứng Vũ Dương có quen thân không, nhân phẩm của anh ta thế nào?”
Khang Tư Cảnh suy tư một chút, cho một đánh giá đúng trọng tâm: “Cũng không tệ lắm.”
Khang Tư Cảnh nhận xét người như vậy cũng cảm thấy không tồi, nhân phẩm Ứng Vũ Dương cũng sẽ không chỗ nào tệ, huống chi nếu anh ta thật sự lén nhìn nội dung dán tiện lợi, muốn dùng lời nhạc của cô kiếm tiền kiếm danh khí thì có thể trực tiếp nói với cô mình không có nhặt được, hơn nữa trong bài hát của Trình Mộng Hàm kia không hề có dấu vết của Ứng Vũ Dương, nói cách khác thì lời nhạc này không phải Ứng Vũ Dương đưa cho Trình Mộng Hàm, rất có khả năng như cô đoán: Khi Trình Mộng Hàm đến phòng làm việc của Ứng Vũ Dương làm khách đã trộm lấy.
Trộm lấy người khác đồ vật vốn dĩ liền không đúng rồi, cầm lúc sau còn trực tiếp chiếm làm của riêng, loại này hành vi cũng thật là đủ vô sỉ.
Phương Tình cảm thấy cô và Trình Mộng Hàm cũng thật có duyên, rẽ nhiều như vậy, cong một cái cư nhiên có thể cùng cô ta nhấc lên quan hệ. Kiếp trước cô ta dùng lời nhạc cô viết, kiếp này cô ta cũng dùng lời nhạc cô viết, chỉ là kiếp trước cô tốt xấu gì cũng có cái quyền ký tên, kiếp này Trình Mộng Hàm lại trực tiếp biến của cô thành của cô ta.
Mặt khác mấy lời nhạc này cô thật không thèm để ý, chỉ là bài hát này là cô viết cho Khang Tư Cảnh, bất luận thế nào, cô cần phải lấy về!
Phương Tình nghĩ sơ liền nói với Khang Tư Cảnh: “Anh có thể giúp em tìm cho Trình Mộng Hàm tham gia hoạt động, tốt nhất là truyền thông cũng có thể tham gia, em muốn cho cô ta làm trò trước mặt mọi người, trả lại lời nhạc cho em.”
Xem cô làm thế nào chiếm lấy lời nhạc của cô ta, chiếm lấy thanh danh và tiền tài của cô ta, khiến cho cô ta như thế nào còn đường trở về!
Khang Tư Cảnh nói: “Cái này rất đơn giản, mấy ngày nữa là Lễ tròn 15 năm điện ảnh Hải Nhuận, đến lúc đó sẽ có không ít minh tinh lớn tham gia, quan gệ của anh và Diệp Thiên khá tốt, hắn tự nhiên sẽ mời anh, đến lúc đó em muốn an bài thế nào, anh sẽ cùng Diệp Thiên thương lượng một chút đều có thể.”
Quả nhiên có chồng đại lão thật tốt a, làm cái gì cũng ít dùng sức.
Phương Tình thực thỏa mãn, nhìn anh cười nói: “Được.”
Tác giả có lời muốn nói: Trình Mộng Hàm chính là người kiếp trước Bạch Húc Nghiêu ngoại tình vì trả thù nữ chính.
Nữ chính có đại lão chống lưng, có rất nhiều cách lấy về.
Cuối cùng ngược ngược tra áng văn này sẽ kết thúc.