Chương 44

Trước sinh nhật một tuần, Phương Tình đã bị đưa đến bệnh viện. Một tháng trước khi Phương Tình bị đưa đến bệnh viện, Khang gia lại đã xảy ra một chuyện lớn, Khang lão tiên sinh lại bị trúng gió, nhưng lần này lại không nhẹ như trước đây. Khang lão tiên sinh không chỉ có bệnh tiểu đường hơn nữa còn là giai đoạn 3, đưa đến bệnh viện không lâu sau bác sĩ liền thông báo bệnh tình nguy kịch.

Lá cây cũng sẽ luân phiên đổi cũ thay mới, một gia tộc cũng thế. Khi con Khang Tư Cảnh sắp ra đời, thì thế hệ già nhất của Khang gia cũng sắp ra đi.

Lúc Khang lão tiên sinh ở bệnh viện đã nhiều lần gặp hung kịch, nhưng ông đều nhịn, bị ốm đau tra tấn đến thống khổ chịu không nổi nhưng ông hắn vẫn không muốn rời đi, mọi người đều biết ông là đang chờ con Khang Tư Cảnh ra đời, chưa nhìn thấy thế hệ mới của Khang gia, ông luyến tiếc rời đi.

Phương Tình sinh sớm hơn một ngày so với dự tính, bác sĩ nói miệng tử ©υиɠ của cô mở rất tốt, nên sinh tự nhiên luôn. Tuy Phương Tình đã chuẩn bị từ sớm nhưng vẫn chịu không nổi đau đớn khi sinh, đau từ chiều tới tối, sau lại đau đến chết lặng.

Khó chịu nhất chỉ sợ là Khang Tư Cảnh. Giờ phút này, Khang Tư Cảnh cùng Lưu Tâm Lan và Phương Lận Chi đang canh ở cửa, những người còn lại của Khang gia đang túc trực cạnh Khang lão gia, sợ là ông không chịu nổi nữa.

Phương Lận Chi nôn nóng đi quanh cửa, Lưu Tâm Lan chắp tay trước ngực không ngừng niệm A di đà phật. So với Khang Tư Cảnh thì bình tĩnh hơn, anh đứng thẳng tắp như vậy, hơi rũ đầu che dấu thần sắc trên mặt, tựa như một pho tượng đọng lại, làm không ai nhìn suy nghĩ của anh.

Nhưng chỉ có anh biết, trông anh bình tĩnh đứng như thế, tay đặt trong túi giờ phút này lại nắm chặt lại, thủ bản thân đến vậy nhưng vẫn hơi phát run.

Phòng bệnh ngừng truyền đến giọng cô kêu to, mỗi một tiếng kêu như roi chát trên người anh, tư vị này thật này thật gian nan và thống khổ.

Sợ cô sẽ xảy ra chuyện, sợ cô sẽ một lần nữa rời xa anh, anh đã quen có cô bên cạnh, sẽ không chịu nổi thống khổ mất đi cô, cuộc đời như vậy rất buồn tẻ vô vị, anh đã chịu đủ rồi, mỗi đêm phải dùng thuốc mới có thể ngủ được.

Thời gian như ngày một dài, mỗi một giây đều trở nên thật dài, thật gian nan. Cũng không biết qua bao lâu, chỉ nghe được tiếng gào tê tâm liệt phế của cô, theo sau đó là tiếng khóc hỗn loạn của trẻ con.

Người ngoài cửa đều sửng sốt một lát, Lưu Tâm Lan và Phương Lận Chi nhìn nhau, đều thấy trong mắt nhau sự nhẹ nhõm cùng vui sướиɠ.

Mà nắm tay Khang Tư Cảnh siết chặt trong túi quần mới từ từ thả lỏng.

Hộ sinh đẩy cửa ra nhìn nói: "Sản phụ đã sinh hạ bình an, là con trai." - Nhân viên y tế đều biết thân phận của Khang Tư Cảnh, Khang thái thái sinh các cô đều tập trung đến 12 vạn phần tinh lực, không dám qua loa một chút, Khang thái thái có thể sinh bình an đối với các cô cũng là chuyện tốt.

Trên mặt Lưu Tâm Lan và Phương Lận Chi không nén nổi vui sướиɠ, Lưu Tâm Lan sau khi niệm A di đà phật thì cười nói: "Ban đầu còn tưởng là con gái, còn làm một đống quần áo cho tiểu công chúa, ai ngờ lại là con trai, ai da con trai cũng tốt, con trai cũng thương."Phương Lận Chi cũng rất vui, cười nói: "Không biết nhóc con này lớn lên giống ai."Giờ phút này Khang Tư Cảnh không còn tinh lực để ý chuyện khác, nhìn hộ sinh nói: "Bây giờ có thể vào thăm sản phụ chưa?"

Hộ sinh nói: "Có thể, mời Khang tiên sinh mặc đồ vô khuẩn vào trước."

Khang Tư Cảnh mặc đồ vô khuẩn vào, nhìn người lẳng lặng nằm ở trên giường, đầu đầy mồ hôi, mặt tái nhợt đến kỳ cục, trông rất yếu ớt, nếu như không phải bác sĩ đã xác nhận cô bình an không có việc gì, anh sợ sẽ gấp gáp gọi bác sĩ tới xem thử.

Cô thế này, anh nhìn liền đau lòng.

Anh đi qua ngồi xổm bên mép giường cầm tay cô, tay cô lạnh lẽo, anh vội nhẹ nhàng chà xát, lại đặt lên môi một nụ hôn.

Phương Tình có chút mỏi mệt, khó khăn mở mắt, cô nhìn người đàn ông đến ngồi xổm bên mép giường, anh tuy cười với cô, nhưng rõ ràng cô thấy hai mắt anh hồng hồng, Khang tiên sinh a...... Người đàn ông này tột cùng đã lo lắng bao nhiêu, đến nỗi đỏ cả hai mắt.

Phương Tình muốn cười, nhưng quá mệt mỏi, muốn cười cũng không nổi. Cô duỗi tay sờ mặt anh, giọng khàn khàn nói: "Thấy con chưa?"

Khang Tư Cảnh nắm tay cô trên mặt cọ cọ: "Chưa."

Phương Tình liền nói: "Anh đi xem đi, em nghỉ ngơi một chút trước." - Nói xong lại không yên tâm, dặn dò thêm: "Thấy rồi nếu không đáng yêu, đừng không thích đó."T

hật ngốc, Khang Tư Cảnh nghĩ thầm, anh sao có thể không thích, cô sinh anh đều thích.

Nhưng anh lại không nói thêm gì, sờ sờ đầu cô, anh liền đi đến bên cạnh, tuy nói là bên cạnh, nhưng thật ra là một phòng, chỉ là phòng rất lớn, dùng màng ngăn cách.

Khi Khang Tư Cảnh tới vừa lúc bác sĩ rửa sạch thân thể bé trai xong, một hộ sinh quấn kỹ bé đưa cho Khang Tư Cảnh, cười nói: "Khang tiên sinh muốn bế một lần không?"

Khang Tư Cảnh nhìn cục vừa nhỏ vừa mềm kia, có chút vô thố, cẩn thận hỏi: "Tôi có thể chứ?"Không biết có phải bộ dáng anh ngây ngốc không giống Khang tổng cường thế ngày thường hay không làm hộ sinh ngẩn người, ngay sau đó liền cười nói: "Có thể, đến đây đi."

Khang Tư Cảnh cướng người, tâm nhảy phá lên ôm tiểu gia hỏa.

Nó thật sự nhỏ a, cảm giác một cái bàn tay cũng có thể cầm nó, hơn nữa thân thể mềm đến lạ, tựa như một cục thịt mềm.

Đôi mắt chưa thể mở quá, liền như vậy hư một cái phùng nhìn anh.

Nhìn người nho nhỏ này, tâm anh đột nhiên mềm xuống, anh nghĩ, đây là cốt nhục của anh, là con của anh và Phương Tình. Trong lòng đột nhiên sinh ra một loại vui sướиɠ dày đặc, cũng có một cảm giác thành tựu khó giải thích.

Khang Tư Cảnh cứ như vậy nhìn đứa bé nho nhỏ này, sửng sốt thật lâu, sau đó nghe tiếng Lưu Tâm Lan gọi, Khang Tư Cảnh quay đầu nhìn, thấy cha anh Khang Minh Huy không biết xuất hiện ở đây khi nào.

Lưu Tâm Lan vẫy tay với anh, Khang Tư Cảnh ôm đứa bé ra ngoài, người nhìn thấy đứa bé đều có chút kích động, Lưu Tâm Lan xuýt tí nữa rơi lệ, nhưng giờ phút này không phải lúc kích động, vui sướиɠ ngắn ngủi, lúc sau Khang Minh Huy nhìn Khang Tư Cảnh nói: "Mau ôm đứa nhỏ qua cho ông con nhìn xem, bây giờ ông đang cố chống chính là để gặp đứa nhỏ này."

Khang Tư Cảnh lại không nhúc nhích, sắc mặt anh hơi ngưng trọng nhìn đứa nhỏ, đứa nhỏ cũng không biết cái gì, mắt nhìn đông ngó tây, tay chân múa may, giống như rất tò mò đối thế giới này.

"Con nhớ rõ ba đã từng nói với con, một người lựa chọn quyết định kết quả một người. Lúc trước khi ông vì cô và Tử Văn lựa chọn từ bỏ Phương Tình thì con đã nói, về sau nếu ông muốn gặp đứa nhỏ này cũng chỉ làm phiền tự ông tới, chúng con sẽ không đưa đến gặp ông, cho nên, thực xin lỗi, con sẽ không ôm đứa nhỏ này qua đó."

Khang Tư Cảnh nói xong lời này, người ở đây đều sửng sốt, Khang Minh Huy bừng tỉnh, nhìn bộ dạng không lưu tình kia, có lẽ là bị anh chọc giận rồi, ông tay vung lên trực tiếp tát anh, tức giận mắng to:, "Con cái đồ hỗn trướng này, ngay cả thù với ông nội con cũng nhớ! Con quên là ai nuôi lớn con sao?"

Khi còn nhỏ, Khang Minh Huy và Lưu Tâm Lan luôn đi công tác, Khang Tư Cảnh hầu như đều do Khang lão gia nuôi dạy.

Hành lang ban đầu an tĩnh trống trải, giờ phút này lại đầy áp lực hơn, Lưu Tâm Lan và Phương Lận Chi thấy cảnh này cũng bị dọa ngây người. Đứa nhỏ trong lòng ngực Khang Tư Cảnh cũng bị dọa, lập tức khóc thút thít.

Lưu Tâm Lan đau lòng không chịu được, kéo Khang Minh Huy một phen nói: "Ông làm cái gì vậy? Dọa đến cháu rồi kìa."

Khang Tư Cảnh ăn một cái tát, sắc mặt càng khó coi, anh không chút thoái nhượng, mắt nhìn thẳng Khang Minh Huy nói: "Ông ấy là ông nội con, con không quên, con vẫn kính trọng ông, nhưng lúc trước ông đã chọn như vậy, rõ ràng biết hậu quả sẽ như thế nào. Đối mặt với chuyện Phương Tình bị hạ độc, người lại thờ ơ, trừng phạt qua loa một chút, nghĩa là ông đã muốn từ bỏ Phương Tình và đứa nhỏ này, hơn nữa con cũng đã nói không phải không cho ông gặp nó, ông muốn gặp thì tự mình đến, chúng ta là không có khả năng phải vội vàng đưa nó đến gặp ông."

"Con......" - Khang Minh Huy tức giận đến run người, ngón tay ông run rẩy, cả giận nói: "Ông con đã thành cái dạng này, ông làm sao đến đây?!"

Mặt Khang Tư Cảnh không biểu tình: "Cái này, không phải chuyện của con."

Khang Minh Huy tức giận lui về phía sau một bước, cả giận nói: "Con nói lời hỗn trướng gì thế, Khang gia sao lại có đứa con bất hiếu như con vậy!"

Khang Tư Cảnh lại lạnh lùng cười hỏi: "Như vậy ta muốn hỏi ba một câu, nếu lúc trước người bị hạ độc không phải Phương Tình mà là mẹ con, ông lại vì thiên vị không trừng phạt cô, thử hỏi ba sẽ làm thế nào?"

Khang Minh Huy bị anh hỏi đến sửng sốt, không trả lời.

Khang Tư Cảnh không nhiều lời, đem con giao cho hộ sinh, để cô trực tiếp đưa đến phòng kính.

Sau khi hộ sinh đưa đứa trẻ rời khỏi, lúc này Khang Tư Cảnh nghe Phương Tình đang gọi anh, giọng cô mỏng manh, cũng không biết đã gọi bao lâu rồi.

Khang Tư Cảnh vội vàng đi qua, anh nắm tay cô ngồi xổm bên mép giường, dịu dàng hỏi cô: "Làm sao vậy?"

Phương Tình thấy rõ một bên mặt anh phiếm hồng, cười một tiếng nói: "Lớn như vậy còn bị đánh, cũng không biết mắc cỡ."

Khang Tư Cảnh không nói gì, nắm tay cô đặt lên má cho cô ấm. Phương Tình lại nói tiếp: "Anh biết không Tư Cảnh, thật ra lúc ông thiên vị cô và Tử Văn em cũng rất tức giận, nhưng em có thể lý giải cách làm của ông. Tuy lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, nhưng thịt lòng bàn tay so với mu bàn tay thì mềm hơn một chút, nên ông cũng sẽ thiên vị cô và Tử Văn hơn một chút, nhưng cũng không có nghĩa là ông không yêu anh và đứa bé này.

Em còn nhớ khi em vừa mang thai không lâu, chân ông không tiện nhưng sáng mỗi ngày luôn đến hậu viện làm đồ chơi cho trẻ, ông dùng gỗ làm rất nhiều súng đồ chơi, còn làm đủ loại gậy kiếm, mặc kệ đứa nhỏ này là nam hay nữ, đều có phần. Em còn nhớ lúc ông đưa nó cho em biểu tình trên mặt rất hòa ái, tràn ngập sự quan tâm của trưởng bối đối với vãn bối. Lúc ấy em đã suýt khóc, em nghĩ, Khang Tư Cảnh thật làm người khác phải hâm mộ a, có cha mẹ yêu anh còn có ông nội thương.

Cha em đức hạnh ra sao thì anh cũng biết đó, từ nhỏ ông bà lại không thương, lúc nhỏ em đã thiếu tình thương của trưởng bối nam, cũng không có trưởng bối nam nào vì con em làm những món đồ chơi như vậy, cho nên khi ông đưa nó, em cảm động đến rối tinh rối mù. Tuy rằng sau này ông thiên vị cô và Tử Văn làm em đau lòng, thế nhưng không thể nói ông không thương em và con, cũng không thể vì chuyện này mà một gậy đánh chết. Huống chi bây giờ ông muốn đi, nếu không nhìn thấy đứa nhỏ, sợ là ông chết cũng không nhắm mắt, em nghĩ anh cũng không muốn thấy ông ôm hận mà chết đúng không?"

Khang Tư Cảnh nhắm mắt lại, trong chốc lát mới nói: "Anh là sợ em chịu ủy khuất, mẹ của con anh, anh không muốn em chịu ủy khuất."

Phương Tình sờ mặt chỗ bị đánh, cười nói: "Em không ủy khuất, nhanh đưa con đến gặp ông đi."

"Được." - Anh ngoan ngoãn lên tiếng, đứng dậy rời đi.

Khang Tư Cảnh vào trong phòng kính bế con lên liền đi đến phòng Khang lão tiên sinh, để tiện chăm sóc, Khang lão tiên sinh và Phương Tình đều ở cùng bệnh viện.

Khang lão tiên sinh đã không ổn, đổi trang dưỡng khí nhưng vẫn thở không nổi, trong miệng mơ hồ nhắc mãi một cái gì, hai mắt mở to nhìn cửa, thống khổ của cái chết tra tấn ông, mà ông lại cố chấp không muốn nhắm mắt.

Những người khác của Khang gia đều canh giữ cạnh ông, chỉ có thể nôn nóng nhưng không nề hà.

Khi Khang Tư Cảnh ôm con đi vào, rõ ràng ai cũng ngẩn người, Lưu Tâm Lan thở phào nhẹ nhõm, nhìn Khang Minh Huy nói: "Nhìn dáng vẻ này cũng biết chỉ có Phương Tình nói nó mới nghe thôi."

Khang Minh Huy không nói gì, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hai mắt Khang lão tiên sinh cứ rưng rưng như vậy nhìn đứa trẻ, ánh mắt hoàn toàn theo động tác di chuyển của Khang Tư Cảnh.

Khang Tư Cảnh nhìn người trên giường bệnh đã dầu hết đèn tắt, không đành lòng, anh đến bên mép giường, Khang lão tiên sinh vội vàng vươn tay, thân thể đã chết một nửa, động tác ông khó khăn vươn tay run run tới.

Khang Tư Cảnh biết ông muốn ôm cháu, anh trực tiếp đặt đứa nhỏ vào lòng ngực ông, Khang lão tiên sinh cúi đầu nhìn nó, đứa trẻ nhỏ cũng tò mò mở to mắt to nhìn ông.

Một lớn một nhỏ hai bên nhìn nhau, cũng là nhân sinh kết thúc và bắt đầu.

Khang lão tiên sinh rơi lệ đầy mặt, tay run rẩy sờ sờ đầu cháu nhỏ, sau đó từ từ nhắm mắt lại, điện tâm đồ "tích" một tiếng liền quy về yên lặng.

Khang Minh Huy, Lưu Tâm Lan và Phương Lận Chi bắt đầu rơi lệ, mà Khang Văn Lệ quỳ gối trước giường bệnh của Khang lão tiên sinh mà gào khóc, cô khóc đến thương tâm so với ai khác, đều phải khổ sở so với ai khác.

Người ba thương yêu cô nhất đã không còn nữa, mà cô đã không còn là công chúa nhỏ của Khang gia.

Khang Tư Cảnh cung kính nhìn di thể Khang lão gia tử, hồi lâu anh mới ngồi dậy, ôm đứa trẻ rời đi.

Ra khỏi phòng bệnh, anh nhìn trong tã lót của bé con, bé con còn tiểu như vậy, cái gì cũng không biết, không thể hiểu được sinh ly tử biệt, vẻ mặt thiên chân nhìn anh.

Anh cười với con, dịu dàng nói: "Người vừa rồi là ông cố con, hắn là một anh hùng, đã từng ôm con, con phải nhớ kỹ ông ấy, biết không?"

Nhóc con lẹp xẹp cẳng chân, nháy mắt anh vài cái, không biết có nghe anh nói không, Khang Tư Cảnh hôn đầu đứa bé cười nói: "Không nhớ được cũng không sao."

Phương Tình nhanh khôi phục, ngày hôm sau là có thể xuống giường, sau đó cô biết chuyện Khang lão tiên sinh ra đi, tuy đã có chuẩn bị tâm lý nhưng là cô vẫn có chút khổ sở, sinh lão bệnh tử đời người không thể tự mình quyết định, chỉ không biết Khang lão tiên sinh có may mắn như cô không, có thể có cơ hội trọng sinh.

Sau vài ngày, Phương Tình xuất viện, bắt đầu ở cữ. Bởi vì Khang lão tiên vừa qua đời, nên không làm thôi nôi cho con, thật ra Phương Tình không để ý chuyện này, không làm ngược lại bớt phiền toái hơn.

Con cô tên Khang Duệ Hàm, là Khang lão tiên sinh đặt cho, Khang Duệ Hàm lúc mới sinh khuôn mặt đỏ rực lại nhăn nheo, trông vừa xấu xí vừa hung dữ. Lúc ấy Phương Tình lo gần chết giá trị nhan sắc về sau không tìm được vợ. Nhưng chưa tới hai tháng, Khang Duệ Hàm như lột xác, da trở nên căng trắng, đôi mắt cũng to ra, long lanh nước, quả thực rất mê người.

Khi Phương Tình sinh con xuất viện cân nặng chưa đến 100, trực tiếp lên 120, ở cữ xong lên 130, cho nên vừa ở cữ xong, đại sự hàng đầu chính là giảm béo.

Phương Tình quyết định tìm một yoga dành cho bà mẹ, cô nói quyết định của mình với Khang Tư Cảnh, Khang Tư Cảnh ban đầu không muốn đồng ý. Kỳ thật anh thích vợ béo như hiện tại, nhưng nghĩ cô sinh xong nên rèn luyện một chút cũng tốt, cuối cùng cũng đồng ý, hơn nữa tự mình chọn một trung tâm thể hình cho cô. Trung tâm thể hình này chủ yếu nhằm vào đám người giàu có, phương tiện bên trong đầy đủ, huấn luyện viên tố chất rất cao, hoàn cảnh cũng thực không tồi, hơn nữa chuyên môn nơi này là yoga dành cho bà mẹ, Khang Tư Cảnh cho người đến thể nghiệm, hiệu quả cũng không tệ lắm.

Khang Tư Cảnh đối với cô rất chu đáo, luôn phái người đưa đón mỗi ngày, đôi khi cũng tự mình tới đón cô. Phương Tình mỗi ngày tập yoga xong cảm giác nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hơn nữa ở đây quen biết rất nhiều bà mẹ, chia sẻ không ít kinh nghiệm.

Trung tâm yoga dành cho bà mẹ ở lầu một, lầu hai là gym, vì hôm nay Phương Tình đến hơi trễ, tủ giữ đồ đều bị chiếm đầy, nên cô dùng tủ giữ đồ ở lầu hai.

Tập xong, Phương Tình lên lầu hai lấy đồ, vừa lấy ra liền nghe phía sau có người gọi cô."Khang thái thái?"

Phương Tình quay lại nhìn thì thấy người đàn ông cao lớn đứng trước mắt, nhìn lập thể ngũ quan kia, anh hẳn là con lai, diện mạo mang chất soái khí của Âu Mỹ.

Phương Tình cảm thấy hơi quen, nhất thời lại nghĩ không ra.Chỉ thấy người trước mặt cười cười lại nói: "Khang thái thái đã quên tôi rồi sao? Tôi thích thơ của cô, lần trước chúng ta đã gặp nhau."

Anh vừa nói "thơ", Phương Tình nghĩ tới, cô bừng tỉnh nói: "Anh là cháu ngoại của Walker tiên sinh?"

Anh như thở phào nhẹ nhõm: "Khang thái thái rốt cuộc cũng nhớ."Phương Tình thấy trên người anh mặc trang phục cho gym, đoán anh tới đây tập gym, liền hỏi nói: "Anh cũng là hội viên ở đây sao?"

"Đúng vậy, không nghĩ lại khéo như vậy, Khang thái thái cũng là hội viên." - Anh nghĩ gì đó lại nói: "Nghe nói Khang tiên sinh và Khang thái thái gần đây vừa đón quý tử, chúc mừng hai người."

Phương Tình vội nói: "Cảm ơn."

Phương Tình lấy đồ xong muốn đi, anh lại nói: "Đúng rồi, Khang thái thái có lẽ chưa biết công việc của tôi là làm âm nhạc, nghe nói trước kia Khang thái thái trước từng viết lời nhạc, Khang thái thái viết văn tốt như vậy, nếu có thời gian cũng dành cho tôi hai tác phẩm xuất sắc đi, về giá cả chúng ta đều có thể thương lượng."

Phương Tình nói: "Tác phẩm xuất sắc gì đó tôi không dám nhận, gần nhất rảnh rỗi tôi cũng không có việc gì nhưng cũng viết mấy bản, nhưng hơi lộn xộn, cần sửa sang lại một chút, chờ tôi sửa sang lại xong sẽ đưa anh xem thử."

Nghe xong, mắt Ứng Vũ Dương sáng ngời, vội nói: "Vậy Khang thái thái cứ viết trước."

Đúng lúc này di động Phương Tình vang lên, cái này, cô đoán là Khang Tư Cảnh tới đón cô, nàng vội lấy di động trong túi ra. Quả nhiên là Khang Tư Cảnh gọi tới.

"Anh ở phòng tập dưới lầu, em làm xong rồi sao?" - Là giọng Khang Tư Cảnh.

"Em xong rồi, anh chờ em." - Phương Tình nói xong liền khách khí với Ứng Vũ Dương một câu: "Tiên sinh tới đón tôi, tôi đi trước."

Ứng Vũ Dương liền nói: "Được, Khang thái thái đi thong thả."

Giọng Khang Tư Cảnh đầu bên kia đột nhiên trầm xuống nói: "Em đang ở cùng ai?"

Phương Tình cười cười bất đắc dĩ, đi xa một chút mới nói: "Lần trước đã gặp qua, cháu ngoại trai của Walker tiên sinh."

Khang Tư Cảnh không nói, một lát sau mới nói: "Anh tới đón em."

Phương Tình vừa muốn nói không cần, nàng sẽ nhanb đi xuống, Khang tiên sinh liền cắt điện thoại. Hai người gặp nhau ở cửa thang lầu trên, ánh mắt Khang Tư Cảnh nhìn lướt qua phía sau cô hỏi: "Ứng Vũ Dương đâu?"

Phương Tình nhún vai: "Có lẽ anh ta đi tập gym rồi, anh ấy cũng là hội viên ở đây." - Phương Tình nghĩ hai người cũng quen nhau, liền hỏi nói: "Muốn gọi anh ta nói chuyện sao?"

Khang Tư Cảnh tiến tới ôm eo đem cô che lại, cũng không để ý đến bộ dáng nói: "Không cần."Lúc lên xe , Khang Tư Cảnh lại hỏi: "Em vừa cùng Ứng Vũ Dương nói gì?" - Ngữ khí anh nghe nhàn nhàn, như chỉ thuận miệng hỏi.

Phương Tình cũng đang muốn thương nghị cùng anh, vừa nghe anh hỏi như vậy liền nói: "Ứng Vũ Dương nói anh ấy làm âm nhạc, biết em viết lời nhạc, cho nên hỏi em có thời gian cũng viết cho anh ấy."

"Em nghĩ thế nào?"

"Gần đây em cũng không có việc gì, cũng viết mấy bài hát giết thời gian, em nói em về sửa lại một chút rồi đưa anh ấy, xem hợp hay không hợp với anh ấy."

Khang Tư Cảnh gật gật đầu, trầm tư chốc lát nói: "Ứng Vũ Dương là giám chế âm nhạc nổi danh trong nước, nếu em muốn viết lời nhạc, tìm cậu ta hợp tác cũng không tệ."

Phương Tình gật gật đầu. Hiện tại cô sinh con xong, cũng không tính ở nhà hoàn toàn đảm chức bảo mẫu, gần đây cũng đang lo lắng chuyện công việc, cô cũng không muốn trở lại NC một lần nữa, vì thời gian đi làm ở xí nghiệp tương đối nghiêm, có khi còn tăng ca, không có bao nhiêu thời gian ở bên con. Viết lời nhạc cũng không tồi, kiếp trước làm rồi nên cũng có kinh nghiệm, hơn nữa cũng khá tự do, có thể rút thời gian để chăm con.

Hơn nữa Khang Tư Cảnh cũng đồng ý, hợp tác cùng Ứng Vũ Dương ngược lại cũng là cơ hội tốt.Phương Tình về đến nhà, việc đầu tiên chính là đi vào phòng thăm bảo bối, cô rón ra rón rén đến bên giường nhỏ, vốn tưởng rằng nhóc con đang ngủ, lại không ngờ cô vừa nhìn tới liền thấy một đôi mắt to ngập nước sáng lấp lánh.

Sáng trong suốt, như đưa cả không trung vào.

Nhóc con thấy cô, như sửng sốt một chút, ngay sau đó ê ê a a không biết nói cái gì. Phương Tình nhìn khuôn mặt mềm mại đầy mê hoặc kia, chỉ cảm thấy lòng như sắp rớt, cô vội bế bé lên, sờ sờ tã giấy, ân, vẫn khô,

không có tè dầm.

Lúc Phương Tình ở trung tâm yoga nghe được không ít bà mẹ nói con mình ầm ĩ như thế nào phiền phức ra sao, có vài người còn nói khi con họ ồn ào đến cùng cực, họ hận không thể trực tiếp đem nó tặng cho người khác.

Mỗi khi Phương Tình nghe mấy lời nói này luôn cảm thấy rất kiêu ngạo, bởi vì bảo bối nhà cô quả thực ngoan đến lạ, rất ít khi khóc nháo, đói bụng hoặc tè dầm chỉ khóc hai tiếng, nhưng cho ăn no hay thay quần áo sạch sẽ liền nín khóc, quả thực không cần quá phức tạp.

Lưu Tâm Lan nói đây là di truyền từ Khang Tư Cảnh, lúc nhỏ Khang Tư Cảnh cũng như vậy, không khóc cũng không quậy, khi đó bọn họ còn tưởng rằng anh bị bệnh, bằng không có con nhà ai lại tốt như vậy.

Phương Tình cảm thấy gen Khang tiên sinh nhà cô quá tốt, cho cô một bảo bối đáng yêu như vậy, để lại cho bảo bối tính cách tri kỷ như vậy, nàng quả thực quá hạnh phúc.Phương Tình ôm bảo bối nhỏ, ngửi hương vị nhớ nhung trên người bé con, cảm giác như đi nửa ngày liền nhớ.

Khang Tư Cảnh đứng ở cửa nhìn bộ dạng cô gái trong phòng kia ôm con như bảo bối, tức khắc lại bực bội. Anh cảm thấy sau khi có con, địa vị của anh trong cái nhà này tụt không phanh, cô một lòng đều đặt trên người con trai, giống như đã quên mất mình còn có một người chồng.

Nhưng Khang Tư Cảnh nghĩ lại, đứa bé kia là anh cho cô, nàng như vậy với bảo bối cũng có nghĩa là cô cũng để ý anh, trong lòng khó chịu liền phai nhạt.

Thôi, dù sao cũng là của anh, anh đều bỏ qua.

Khang Tư Cảnh không muốn nhìn mẹ con hai người tình chàng ý thϊếp nữa, nhìn nhiều sẽ ghen, đang muốn xoay người đi, ai ngờ Khang Duệ Hàm nhìn lão ba đứng ở cửa, duỗi tay kêu: "Ân ân ân".

Phương Tình quay đầu liếc mắt nhìn Khang Tư Cảnh, cười ha hả hỏi bảo bối: "Duệ Hàm muốn ba sao?"

Bảo bối nhỏ như sốt ruột, chân đá đạp, tay thịt nhỏ duỗi dài muốn lão ba của mình.

Phương Tình trừng mắt liếc nhìn người đàn ông trước cửa nói: "Con anh muốn anh đấy, anh thất thần cái gì?"

Thật phiền! Khang Tư Cảnh nhíu mày ra vẻ miễn cưỡng, vẫn đi qua ôm nhóc con, không ngờ nhóc con được ba bế lên liền vui vẻ như nở hoa, ôm đầu anh dùng móng vuốt nhỏ vỗ vỗ, sau đó lại lại gần mặt cắn anh, nhóc con còn chưa có răng nha, cắn không đau, nhưng nước miếng lại vẻ lên mặt Khang Tư Cảnh.

Khang Tư Cảnh ghét bỏ muốn chết, nhíu mày nói: "Cách xa ba một chút, đừng cọ vào ba."

Nhóc con này làm sao nghe hiểu anh nói cái gì, không ngừng cười ha hả a , trong lòng ngực lão ba chân ngắn nhỏ nhảy nhót vui vẻ.

Phương Tình một bên nhìn quả thực ghen ghét đến muốn chết, tại sao, rõ ràng thời gian cô ở bên con nhiều hơn, nhóc con nhìn cô cũng khó cười được một cái, mà lão ba ít khi ôm bé, bé con lại vừa thấy lão ba đến lại vui vẻ không ngừng a .

Thật là không có lương tâm! Phương Tình thở phì phò.