Từ sau khi Phương tình mang thai Khang Tư Cảnh vẫn luôn cố gắng giảm bớt công việc của mình, đa số thời gian đều ở nhà chăm sóc cô, khiến cho mỗi lần làm việc thì công việc bị dồn lên rất nhiều.
Hôm nay khi anh về đến nhà thì đã khuya, mở cửa phòng ra đã thấy Phương Tình đang nằm ngủ trên giường, trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng bên ngoài cửa chiếu vào, cô nằm cuộn tròn trong chăn như một cái kén.
Anh cẩn thận bước vào, bò lên giường rồi lại ôm cô vào trong lòng, bụng của cô hiện giờ đã có thể thấy rõ. Lúc anh ôm cô đều rất cẩn thận, chỉ sợ đυ.ng đến bụng cô.
Phương Tình hiện tại đối với đứa bé trong bụng coi như là bảo bối, thậm chí mấy hôm trước cô còn muốn hai người chia phòng ra để ngủ, cuối cùng bị anh nhìn chằm chằm một lúc cô mới bỏ đi ý định đấy. Mặc dù cũng có lúc anh rất ghen tị với đứa bé trong bụng kia, nhưng nghĩ rằng đứa bé là của hai người, anh lại thấy vui vẻ. Trước kia anh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có ngày này, có ngày được cô yêu, có thể được cô can tâm tình nguyện vì mình mà sinh con......
Trước đây cô đối với anh như nào anh cũng không hề oán trời trách đất, vẫn tin tưởng rằng vận mệnh của mình là do mình định đoạt, sau đó anh cũng đã từng cảm thấy ông trời thật bất công, nhưng hiện tại nhìn người đang say giấc trong l*иg ngực mình, nghe được tiếng thở nhẹ của cô, anh cảm thấy rằng có ngày như hiện tại thì trước đây dù phải trải qua bao gian khổ cũng đáng.
Khang Tư Cảnh trán hôn nhẹ lên trán cô một cái, nhẹ giọng ở bên tai cô nói hai chữ " Bảo bối" sau đó nghe được tiếng hít thở đều đều của cô, có vẻ là đã ngủ say.
Phương Tình cũng không hề biết mỗi lần Khang Tư Cảnh trở về đều sẽ nằm bên cạnh cô nói chuyện như vậy. Tuy rằng đã mang thai được nhiều thánh nhưng bảo bối trong bụng cực kì ngoan, một chút cũng không làm ầm ĩ, khiến cô mỗi ngày buổi tối đều ngủ rất ngon.
Ngày tháng dưỡng thai quả thực vừa dài lại vừa nhàm chán, cũng may Nghiêm Manh thường đến chơi với cô, đương nhiên là vào những lúc Khang Tư Cảnh không có nhà, cô cảm thấy Tư Cảnh nhà mình một chút cũng không đáng sợ, chỉ là không hiểu vì sao người khác đều thấy sợ anh.
Hôm đó nhận được điện thoại của Nghiêm Manh, trong điện thoại Nghiêm Manh hưng phấn nói rằng Tấn Dương cuối cùng cũng đã cầu hôn cô ấy, Phương Tình cực kì vui mừng , có chút cảm giác thành tựu khi thành công trở thành bà mối.
Trong khoảng thời gian này đa số đều là Phương Tình ở nhà, không còn cách nào khác , bụng to khiến việc đi lại càng khó khăn, kiếp trước gặp trắc trở về chuyện sinh nửo nên bây giờ cô càng cẩn thận gấp trăm lần.
Từ sau khi mang thai Phương Tình cực kì thích ngủ, mỗi ngày hầu như ngủ thẳng tới trưa mới dậy, hôm nay cô vừa mới thức dậy chị Vu đã mang một hộp bưu kiện lên cho cô " Phu nhân, có người gửi cho cô"
Phương Tình vẻ mặt nghi hoặc tiếp nhận, thấy phía bên ngoài bưu kiện này bên ngoài cũng không có ghi tên người gửi, chỉ thấy tên ngừoi nhận là cô.
"Chị có biết ai là người đưa đến không?"
Chị Vu lắc đầu tỏ vẻ không biết, Phương Tình cũng không có hỏi thêm,cô lắc lắc chiếc hộp, cũng không nặng lắm, giống nhưnlaf đựng giấy tờ gì đó ở bên trong.
Phương Tình mở ra, bên trong là một cái phong thư, cô mở phong thư, bên trong là một xấp ảnh chụp. Phương Tình cầm mấy bức ảnh lên xem, nhất thời cảm thấy bất ngờ.
Trong ảnh là một nam một nữ lúc thì ở nhà hàng hoặc là ở công viên hoặc là ở trong một khu nghỉ mát nào đó. Hai người khi thì ngồi cùng cơm trong nhà hàng, lúc lại cùng nhau đứng sóng vai dưới gốc cây trong công viên, khi thì ngồi lặng lẽ uống trà đơn giản và thanh tịnh.
Ảnh chụp thật sự rất đẹp, làm cho người ta cảm giác chỉ cần liếc mắt nhìn qua cũng thấy hai ngừoi này rất xứng đôi. Mà người đàn ông trong ảnh không ai khác chính là Khang Tư Cảnh còn người kia chính là Âu Dương Tĩnh.
Phương Tình xem hết đống ảnh đó, nhất thời tâm tình trở nên phức tạp. Không biết những bức ảnh này là do ai chụp, lại còn gửi tới cho cô. Cô biết gần đây Tư Cảnh bận rộn nhiều việc, đôi khi phải đến tận khuya mới về, nhưng đến tột cùng cô cũng không biết là anh làm gì oà bên ngoài.
Vì sao anh và Âu Dương Tĩnh lại đi cùng nhau? Lại còn đi nhiều nơi như vậy?
Bọn họ là ở đàm công sự đâu vẫn là ở ước hội?
Phương Tình lập tức bỏ đi cái suy nghĩ đáng sợ này, nàng suy nghĩ cái gì đâu! Thế nhưng hoài nghi hắn, hắn đối của nàng hảo nàng so với ai khác đều biết nói không phải sao?
Phương Tình tin rằng chuyện này chỉ là hiểu lầm, cũng tin rằng nhất định anh sẽ giải thích với cô cho nên anh cũng không thu hồi lại mấy bức ảnh chụp này mà đặt ở phòng khách mới rất dễ thấy.
Nàng trở lại phòng oa ở lại nhân ghế, dùng mao thảm cái bụng, nhắm mắt lại làm cho chính mình cái gì cũng không nếu muốn.
Có lẽ là do mang thai nên tâm tình có chút nhạy cảm, tuy cô không ngừng nói với chính kình không nên suy nghĩ nhiều có hại đến cục cưng, nhưng trong đầu vẫn không ngừng hiện lên nhưngax bức ảnh đó.
Nếu bọn họ thật sự ở ước hội đâu?
Nếu Khang Tư Cảnh thấy cô vì mang thai mà trở nên mập mạp , sau đó thấy sư muội của
Nếu khang ti cảnh xem nàng mang thai ghét bỏ nàng trở nên lại béo lại mập mạp, sau đó đối lập dưới rốt cục phát hiện hắn đích đồng môn sư muội cỡ nào mê người, nhất thời cầm giữ không được đâu?
Nàng mang thai lúc sau bọn họ đích vợ chồng cuộc sống cơ hồ sẽ không có , hắn là bình thường nam nhân, khẳng định sẽ có cần.
Nếu anh cũng đi nɠɵạı ŧìиɧ giống cô ở kiếp trước thì cô phải làm sao đây? Tha thứ cho anh? Hay rời bỏ anh? Hay là như anh kiếp trước cô cũng sẽ chờ đến khi anh hồi tâm chuyển ý?
Phương Tình không dám nghĩ tiếp , vội vàng cầm quận len tiếp tục đan áo cho cục cưng.
Lúc Khang Tư Cảnh về đến nhà đã là buổi chiều, anh vừa vào cửa liền nhìn thấy trên bàn có một tập ảnh, anh đi qua cầm lên xem liền nhíu mày, sắc mặt chuyển lạnh.
Chị Vu chắc chắn sẽ không để những tấm ảnh này ở đây, vậy thì là do Phương Tình để.
Anh cầm mấy tấm ảnh lêntay, sắc mặt khôi phục như thường, rồi đi lên lầu. Cửa phòng không đóng nên anh vừa đi tới cửa liền thấy cô đang ngồi bên cửa sổ. Sắc trời vẫn còn chưa tối, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu vào người cô, tuy là mang thai nên cô có béo lên chút, nhưng mà chính vào thời khắc này anh cảm thấy cô vô cùng xinh đẹp dịu dàng. Anh cứ như vậy đứng ở cửa nhìn cô, quên cả việc đi vào.
Phương Tình đã nhận ra có người, ngẩng đầu lên thì thấy anh đang đứng ngơ ngác ở cửa, trên tay còn đang cầm một đống ảnh chụp, cô liền ra vẻ lạnh nhạt liếc mắt nhìn anh một cái nói:" Anh đứng đấy làm gì?"
Khang Tư Cảnh ho nhẹ một tiếng định thần lại, lúc này mới đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn lướt qua cái áo trong tay cô, chắc là dành cho cục cưng, trông nhỏ nhỏ thật đáng yêu. Anh ngồi xuốnh một lúc sau cũng không thấy cô có phản ứng gì, vẫn tiếp tục đan áo, cũng không hỏi anh về mấy bức ảnh.
Trông cô có vẻ không để tâm lắm...... Lúc nãy anh còn lo lắng sợcoo nghĩ nhiều, vừa lên lầu vừa tính toán xem nên giải thích với cô thế nào, chỉ là dáng vẻ cô trông lạnh nhạt giống như là căn bản không để chuyện này trong lòng.
Dáng vẻ không quan tâm hiện tại của cô từ nãy đến giờ khiến anh cực kì không vui, anh còn đang nghĩ rằng cô sẽ hỏi anh rất nhiều. Anh trực tiếp cầm tay cô, để cái áo đang đan dở của cô sang một bên nói:" Đừng làm nữa!"
Phương Tình liếc mắt nhìn anh một cái, gạt tay anh ra rồi cầm áo tiếp tục đan, không phản ứng lại.
". . . . . ."
Không hợp lí. . . . . .
Hoá ra là cô cố tình không thèm để ý đến anh.........chắc hẳn là do mấy bức ảnh. Thật đúng là tiểu
bình dấm chua.
Khang Tư Cảnh thấy cô như vậy thì vô cùng vui mừng, trên mặt không nén nổi ý cười. Phương Tình đan một lúc cũng không thấy anh lên tiếng, cô ngẩng đầu lên liếc anh một cái thì thấy anh đang nhìn mình cười ngây ngô.
Anh cười gì chứ. Phiền chết đi được!
Khang Tư Cảnh nhìn thấy ánh mắt cô lúc này mới bình tĩnh lại, ho nhẹ một tiếng sắc mặt nghiêm chỉnh, lúc này mới nói: "Được rồi, nói đến chuyện chính"
Anh đem ảnh chụp đưa tới trước mặt cô nói: "Em vì những bức ảnh này nên giận anh đúng không?"
Phương Tình trừng mắt với anh "Ai giận anh?"
KhangTư Cảnh nheo mắt lại;"Không giận?"
". . . . . ." Phương Tình đem chiếc áo đặt sang một bên, vẻ mặt nghiêm túc nói: " Đúng rồi đấy, em giận anh đấy! Anh nói xem chuyện này là sao?"
Lời Phương Tình nói quả thực khiến anh rất vui vẻ, anh biết cô à một bình giấm nhỏ, thật sự là không còn cách nào với cô. Anh ôm cô vào lòng, cố nén cười nói: "Trong khoảng thời gian này anh thường gặp Âu Dương Tĩnh để bàn chuyện hợp tác, cho nên cũng hay cùng cô ấy tham gia vài bữa tiệc nhưng mà mỗi lần gặp mặt còn có nhưng người khác, hẳn là kẻ chụp ảnh cố tình chỉ chụp riêng anh và cô ấy."
Trên thực tế, tuy rằng Phương Tình không ngừng nói với chính mình rằng không nên suy nghĩ bậy bạ, nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi lo lắng, lúc này nghe được lời của anh, rốt cục cô cũng có thể thở dài nhẹ nhõm, bất quá lại nghĩ đến cái gì, sắc mặt không khỏi ngưng trọng đứng lên nói: "Nếu như là cố ý chụp anh và Âu Dương Tĩnh, hiển nhiên chính là muốn cho em hiểu lầm , đến tột cùng là ai mà phải làm như vậy?"
Khang Tư Cảnh giờ phút này tâm tình cực tốt, mấy bức ảnh kia cũng không làm ảnh hưởng đến anh lắm, anh ôn nhu sờ tóc cô nói:" Chuyện này em không cần phải lo lắng, em vẫn nên ở nhà dưỡng thai cho tốt, chuyện khác không cần quan tâm."
Phương Tình gật gật đầu, cô cũng không muốn để cho loại chuyện này ảnh hưởng đến chính mình, nếu anh đã giải thích rõ ràng như vậy, cô cũng không còn gì phải lo lắng. Kẻ gửi bức ảnh đến cho cô không phải là muốn cô không được thoải mái sao? Cô cũng không muốn cho kẻ đó được như ý.
Vài ngày sauKhang Tư Cảnh cùng Âu Dương Tĩnh ở một khu nghỉ dưỡng vừa bàn xong chuyện công việc, Tấn Dương liền tiến vào nói: "Quả nhiên đúng như Khang tổng tính toán, hắn ta cũng đi theo đến đây, chính là hắn không nghĩ tới Khang tổng đã sớm bày ra thiên la địa võng chờ hắn, cuối cùng đã bị chúng tôi bắt được."
Hoàn toàn đúng như dự kiến của anh, Khang Tư Cảnh cũng không quá để ý, phất phất tay nói: " Đưa vào đây."
Tấn Dương đi ra ngoài trong chốc lát quả nhiên liền dẫn theo một người tiến vào, là một người đàn ông trung niên, để râu quai nón, Khang Tư Cảnh ánh mắt sắc bén quan sát hắn ta một lúc, xác định mình cũng người này chưa từng gặp qua.
Anh đi đến sô pha ngồi xuống, hướng người kia cười hỏi: "Nói đi, là ai phái ngươi đi theo ta?"
Kẻ kia hiển nhiên bị dọa cho sợi, hai chân thẳng run, nói cũng nói không rõ lời, "Khang tổng, ngài. . . . . . Xin ngài tha cho tôi, phải . . . . . Là Cao tiểu thư sai tôi làm chuyện này."
Khang Tư Cảnh vẫn như cũ cười, hai mắt nheo lại, thanh âm lộ ra vài phần nguy hiểm nói: "Cao Niệm Vi?"
"Phải . . . . ." hắn ta run run nói, "Chính là Cao Niệm Vi tiểu thư, người ta đưa cho tôi một xấp tiền rồi sai tôi đi theo chụp ảnh ngài rồi gửi cho Khang phu nhân "
Khang Tư Cảnh không nói chuyện, mâu quang trầm tư một lát liền hướng Tấn Dương nói: "Đưa Cao Niệm Vi đến đây."
Tấn Dương sau khi ra ngoài anh lại nhìn thoáng qua kẻ kia, hắn thấy ánh mắt anh liền vội vàng nhìn ra chỗ khác, rõ ràng là đang chột dạ. Nơi này tuy cách nội thành khá xa nhưng không bao lâu Tấn Dương đã đưa Cao Niệm Vi đến. Cao niệm vi hiển nhiên là không hiểu được chuyện gì xảy ra, vừa bước vào phòng liền thấy một đống vệ sĩ đang đứng , còn có cả một tên râu ria lởm chởm đang quỳ dưới đất liền thấy nghi ngờ
" Anh tìm em sao Tư Cảnh?"
Khang Tư Cảnh trực tiếp hướng cô ta chỉ kẻ đang quỳ kia nói : "Hắn ta nói cô là người bỏ tiền ra thuê hắn theo dõi tôi rồi chụp ảnh gửi cho vợ tôi có đúng không?"
Cao Niệm Vi như là không hiểu được lời anh, vẻ mặt mơ hồ nói: "Có ý gì? Cái gì mà em bỏ tiền thuê hắn theo dõi anh? Tư Cảnh anh đang nói gì vậy?"
Khang Tư Cảnh nhìn cô ta, trông bộ dáng kia không giống như là đang giả vờ, anh liền nhìn kẻ kia, ánh mắt sắc lạnh nói:" Tôi hỏi lần cuối cùng là CAo Niệm vi sai ông theo dõi tôi đúng không?"
HẮn ta kéo khóe miệng, nuốt khẩu nước miếng mới thật cẩn thận nói: "Tôi. . . . . . Tôi không có lừa ngài, quả thật là Cao tiểu thư sai tôi làm như vậy."
Đến lúc này Cao Niệm Vi tựa hồ cũng xem hiểu được là chuyện gì xảy ra, vừa nghe lời này lúc này liền cả giận nói: "Ông ở đây nói hươu nói vượn cái gì? Tôi thuê ông lúc nào? Ông có bằng chứng không?"
Hắn ta không trả lời nhưng đôi chân thì càng run hơn, Khang Tư Cảnh cũng không phải kẻ ngốc, vừa nhìn thấy bộ dnags của hắn ta liền biết ngay kẻ này có vấn dề, thanh âm chuyển lãnh, hỏi: "Tôi hỏi một lần cuối cùng , là Cao Niệm Vi sai khiến ông ?"
Chắc hẳn là bị dọa cho sợ hãi, lúc này hắn ta vẻ mặt hoảng sợ nói: "Khang tiên sinh xin ngài tha mạng, là Khang phu nhân kêu tôi làm như vậy! Khang phu nhân đang có thai lại sợ Khang tiên sinh ở ngoài có người khác cho nên thuê tôi đi theo ngài."
Cho dù là người bình tĩnh nhưKhang Tư Cảnh , nghe nói như thế cũng không khỏi kinh ngạc, đôi mày nhíu lại, giống như là đang nói với chính mình, "Vợ tôi?"
"Vâng, chính là Khang phu nhân."
Khang Tư Cảnh cười lạnh một tiếng, ngữ khí càng phát ra lạnh như băng đứng lên, "Không có chứng cớ thì đừng nói lung tung."
Kẻ kia sợ tới mức chảy cả nước mắt , vội hỏi: "Tôi không có nói lung tung, thật là Khang phu nhân, chỉ là Khang phu nhân làm việc rất cẩn thận, lúc liên hệ với tôi đều dùng điện thoại công cộng để nói chuyện, mà công việc này của tôi rủi ro cũng rất lớn nhiều khi cũng bị khách hàng qua sông đoạn cầu cho nên tôi đã yêu cầu gặp mặt, sau đó mới biết đó chính là Khang phu nhân."
Khang Tư Cảnh không lên tiếng, bộ dáng như đang suy nghĩ gì đó, bất quá nhìn qua thật không giống như là đang tức giận. Một lát sau mới lên tiếng hỏi: "Cô ấy liên lạc với ngươi bằng cách nào?"
Hắn ta vội vàng lấy di động ra đưa một dãy số ra trước mặt anh, Khang Tư Cảnh ra hiệu cho Tấn Dương, Tấn Dương liền cầm lấy điện thoại đi ra ngoài gọi điện, trong chốc lát tiến vào ghé vào lỗ tai anh nói: "Khang tổng, tôi vừa gọi điện kiểm tra thì đây là số điện thoại của một cửa hàng ven đường."
KhangTư Cảnh gật đầu, không nói gì.
Cao Niệm Vi đứng bên cạnh nghe được những lời này, rất nhanh liền hiểu được chuyện gì xảy ra, khó tránh khỏi việc nổi giận, trong giọng nói cũng lộ ra vài phần cơn tức, "Nếu là Khang phu nhân sai khiến thì sao lại đổ tội lên đầu tôi?"
Hắn ta sợ tới mức rụt cổ, cẩn thận nói: "Khang phu nhân nói nếu bị phát hiện liền đổ tội cho Cao Niệm Vi tiểu thư , phu nhân nói Cao tiểu thư có ý đối với Khang tiên sinh , tôi nói như vậy Khang tiên sinh nhất định sẽ không nghi ngờ gì."
Cao Niệm Vi vừa nghe lời này liền cực kì tức giận, khuôn mặt bình thường xinh đẹp lúc này cũng đã méo mó vì tức giận: "Tư cảnh ca, chuyện này anh phải lấy lại công bằng cho em! Phương Tình làm như vậy vô cùng quá đáng!"
Khang Tư Cảnh vẫn như cũ không nói gì, đôi mắt híp lại, ngón trỏ liên tục gõ xuống mặt bàn. Qua một lúc lâu mới thấy anh đột nhiên bật cười, sau đó đứng dậy, chậm rãi hướng tới kẻ đang quỳ dưới đất kia, dáng đi của anh vô cùng tao nhã, từng bước một quả thực đi rất đẹp, nhưng mà ai cũng không có dự đoán được, anh đi đến trước mặt hắn liền nâng chân đá thật mạnh vào ngực hắn.
Ngay đến cả tên kia cũng không dự đoán được động tác này, lúc này liền ôm ngực không ngừng ho khan.
Động tác của Khang Tư Cảnh làm tất cả mọi người đều hoảng sợ vô cùng. Hai tay đút túi, từ trên cao nhìn xuống kẻ đang nằm lăn lộn trên đất anh nói:" Nếu như đã nhận tiền của người khác, thì bổn phận của ngươi là phải cố gắng giữ kín bí mật đó, mà ngươi mới bị hỏi mấy câu đã khai phu nhân của ta ra, một cước này là ta đá thay cho phu nhân của mình."
Sau đó anh lại hướng về phía Cao Niệm Vi, tuy rằng anh đi chậm rãi giống như là đang tản bộ, nhưng cô ta lại cảm nhận được cảm giác nguy hiểm trên người anh. Khang Tư Cảnh đứng trước mặt cô ta, cười như không cười tựa như đang nói chuyện phiếm với cô ta:" Cao Niệm Vi.... Tuy là chúng ta quen biết nhau từ nhỏ, tôi vì Diệp Lâm nên cũng phá lệ chiếu cố cô, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua mọi thứ."
Cao Niệm Vi vẻ mặt kinh ngạc nói: "Anh Tư Cảnh, lời này của anh có ý gì?"
Khóe miệng hơi nhếch lên,đôi mắt lạnh đi vài phần:"Vì sao lại thuê người chụp ảnh tôi?"
". . . . . ." Cao Niệm Vi mất một lúc mới phản ứng lại "Anh không nghe thấy hắn ta vừa nói gì sao? Là Phương Tình kêu hắn ta đổ tội cho em, tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy điều đó!"
" Ừm, tôi nghe thấy." Vẫn là ngữ khí nói chuyện phiếm, " Tại sao vợ tôi không đổ lỗi cho người khác mà lại sai người giá họa cho cô, chắc chắn là do cô có chỗ nào làm cô ấy không vừa mắt. Nếu như vợ tôi đã muốn tôi tin rằng cô là kẻ đứng sau việc này, tôi liền tin như vậy."
". . . . . ."
Đây là cái cmn logic gì ! Cho dù Cao Niệm Vi có được giáo dục tốt đến đâu lúc này cũng nhịn không được phải mắng chửi người ! Cô ta thật không dám tin rằng người đàn ông trước mặt mình đây là người mà cô ta đã ngưỡng mộ từ nhỏ đến lớn.
Một Khang Tư Cảnh thông minh cơ trí giờ lại không khác gì một tên ngu ngốc. Phương Tình kia quả thực giống như thuốc độc, khiến anh trúng độc cực mạnh. Cao Niệm Vi vừa lắc đầu vừa đi lùi về phía sau:" Tư Cảnh,anh có bị điên không! Em vô tội! Người mà anh nên trách cứ chính là Phương Tình."
Khang Tư Cảnh sắc mặt càng tệ hơn, cười lạnh một tiếng nói:" Dám thuê người chụp lén tôi, cho dù có Diệp Lâm thì cũng không bảo vệ cô được đâu."
". . . . . ."
Cao Niệm Vi muốn tiếp tục phủ nhận nhưng Khang Tư Cảnh đã trực tiếp hướng Tấn Dương phất tay, Tấn Dương liền đi tới trước mặt cô ta nói:" Cao tiểu thư, mời về."
Cao Niệm Vi quả thực tức giận muốn chết, bất chấp mình là đại tiểu thư đích đoan trang , trực tiếp hướng Khang Tư Cảnh nói: "Khang Tư Cảnh anh bị ngu à? Tên kia nói chưa đủ rõ ràng sao? Không phải em sai người chụp lén anh mà chính là vợ của anh!"
"Ra ngoài!" giọng Khang Tư Cảnh cực kì lạnh lùng.
Tấn Dương liền không để cho Cao Niệm Vi có cơ hội nói thêm lời nào, trực tiếp kéo cô ta ra cửa. Sau đó Khang Tư Cảnh lại đi đến trước mặt kẻ chụp lén, hắn ta sợ tới mức run lên, ở ngực vẫn còn chưa hết đau. Khang Tư Cảnh nói: " Ngươi đã nhận lời của phu nhân ta,ngay cả việc đơn giản nhất là giữ kín cũng không làm được. Ngươi như vậy là phản bội cô ấy, ta là chồng đương nhiên sẽ thay vợ mình giáo huấn ngươi một chút"
Hắn ta nghe thấy vậy thì vô cùng sợ hãi, vội vàng cầu xin: " Khang tổng, xin hãy tha cho tôi"
Khang Tư Cảnh không thèm nhìn hắn, trực tiếp nói với vệ sĩ của mình: " Giao cho các người"
Trên đường trở về, Khang Tư Cảnh luôn suy nghĩ về chuyện này, anh không ngờ rằng Phương Tình lại bỏ tiền ra cho người theo dõi anh. Là cô lo lắng anh sẽ nɠɵạı ŧìиɧ sao? Không ngờ cô lại để ý đến anh như vậy!
Khang Tư Cảnh nghĩ đến trước kia cô đối với anh vô tình ngay cả nhìn anh một cái cũng không muốn, hiện giờ lại lo lắng như vậy khiến anh vô cùng vui vẻ.
Khi Khang Tư Cảnh về đến nhà thì Phương Tình đang ngủ trưa, anh đi đến bên giường, thật cẩn thận nằm xuống, nhìn người đang ngủ say bên cạnh mình, trên mặt không nhịn được mỉm cười.
Thật ra Cao Niệm Vi nói cũng đúng, anh đúng là điên thật rồi, đã quen bị ngược giờ cô đối xử tốt với anh một chút thôi cũng đủ khiến anh vui đến chết đi được. Anh nhịn không được cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô.
Phương Tình cứ như vậy bị hôn đến tỉnh, nhìn người trước mặt mình cô giật mình, vẻ mặt nghi hoặc nói: " Sao giờ này anh lại ở nhà? Không đến công ty sao?"
Khang Tư Cảnh nói: "Không đi ."
". . . . . ."
Phương Tình cảm thấy biểu tình của anh có chút lạ, anh nằm bên cạnh cô,một tay chống đầu, một tay nghịch tóc cô. Anh còn nhìn cô cười thâm tình, ngay cả đôi mắt cũng mang ý cười.
Nụ cười này . . . . . . Như thế nào càng nhìn càng thấy kì quái.
Phương Tình bị anh nhìn đến sợ, đẩy tay anh ra nói: " Anh làm sao thế? Sao cứ nhìn em như vậy?"
Anh lại ôm lấy cô ở trên mặt hôn một cái nói: " Không có gì, chỉ là có điều muốn nói với em, anh đã điều tra ra được những bức ảnh kia là do ai làm rồi."
"A?" Cô từ trong l*иg ngực anh ló đầu ra: " Là ai?"
"Là Cao Niệm Vi"
". . . . . ." Phương Tình nheo mắt, "Em cũng đoán được là cô ta."
Khang Tư Cảnh vẻ mặt hiểu rõ, quả nhiên. . . . . . Cô đúng là tiểu hồ ly, quả nhiên chính là do cô làm, rõ ràng mình làm chuyện xấu còn giá hoạ cho người khác. Hơn nữa lại còn coi anh giống như
kẻ ngốc, cô nghĩ làm thế có thể lừa được anh sao? Nhưng mà anh lại can tâm tình nguyện làm kẻ ngốc " Em yên tâm, anh sẽ không để em phải chịu uỷ khuất, anh sẽ xử lí Cao Niệm Vi thật tốt."
Phương Tình gật gật đầu, "Quả thật rất đáng giận, nên cho cô ta một bài học"
Khang Tư Cảnh xoa đầu cô, quả thực miễn bàn có bao nhiêu vừa lòng , cười tủm tỉm nói: "Thật đáng yêu!"
Chuyện này giải quyết xong , Phương Tình cũng thật cao hứng, ôm lấy cổ anh, hôn nhẹ lên môi anh, lại ghé bên tai nói: " Anh cũng đáng yêu, em rất thích!"
Khang Tư Cảnh cảm thấy trong người như có luồng điện chạy qua, thân thể đã tê rần một chút, sau đó liền ôm chặt lấy Phương Tình, nghiến răng nghiến lợi bên tai cô nói: "Không phải đã nói trong khoảng thời gian này em không được nói thầm bên tai anh sao? Rõ ràng biết là hiện tại anh không thể chạm vào em mà còn như vậy."
Phương Tình trong lòng khanh khách cười, chính là bộ dáng thực hiện được gian kế.
"Haha" anh cười , trực tiếp cầm tay cô để vào trong quần mình.
Phương Tình: ". . . . . ."