Chương 39

Đúng lúc này thì di động của Phương Tình vang lên, cô cầm lên thì thấy là Khang Tư Cảnh gọi tới, ổn định lại cảm xúc một lúc cô mới bắt máy.

"Hôm nay là lễ Giáng Sinh, mẹ kêu chúng ta về nhà cũ ăn cơm".

Khang gia nguyên bản là không ăn mừng lễ Giáng Sinh bởi Khang lão gia tử cảm thấy đó là ngày hội của người nước ngoài. Bất quá từ khi mẹ con Mạc Khởi Văn trở về, Khang lão gia chiếu cố cho thói quen này ở Mỹ của hai mẹ con bọn họ nên từ đó Khang gia năm nào cũng ăn mừng lễ Giáng Sinh.

Phương Tình khụt khịt mũi nói: "Em biết rồi."

Khang Tư Cảnh nghe ra giọng nói của cô có chút khác thường liền hỏi: "Phương Tình, làm sao vậy?"

"Em không sao, vừa mới đánh hai cái hắt xì."

Bên kia trầm mặc trong chốc lát: "Thật sự không có việc gì sao?"

"Không có việc gì."

Khang Tư Cảnh cũng không có tiếp tục hỏi, lại nói: "Có cần anh qua đón em không?"

"Không cần, em tự đi được."

"Ừ, trên đường cẩn thận."

Phương Tình tan tầm so với Khang Tư Cảnh sớm hơn một chút, cho nên Khang Tư Cảnh nghĩ rằng cô sẽ tới trước anh nhưng hóa ra anh lại là người tới trước. Anh có ý muốn gọi điện cho cô nhưng nghĩ rằng cô đang lái xe không tiện nghe nên thôi.

Phương tình một đường này đi đến Khang gia quả thực miễn bàn có bao nhiêu thật cẩn thận, tốc độ xe cũng phóng tới chậm nhất, cho nên tới trễ .

Phương tình đi vào đúng lúc mọi người đang ngồi ở sô pha vui vẻ trò chuyện, Mạc Khởi Văn cũng đang ngồi ở đó xem đống quà tặng của mình, là người nhỏ tuổi nhất ở Khang gia nên thu được rất nhiều quà.

Vì liêu biểu khách khí, Phương tình cũng tặng quà. Tặng xong lúc sau Phương Tình ngay tại bên cạnh Khang Tư Cảnh ngồi xuống, sau đó cũng mọi người tiếp tục nói chuyện phiếm.

Mạc Khởi Văn đem số quà tặng đếm qua một lần, lại nhíu mày nói:" Năm nào cũng có nhiều quà như vậy, thật không có dùng đến, ông ngoại với mọi người không cần thương yêu con quá

Khang lão tiên sinh ra vẻ không vui hừ hừ nói: " Được tặng nhiều quà mà còn không thích?" Nhưng trong mắt lại tràn ngập yêu thương đối với cô. Mạc Khởi Văn lại nói:" Có nhiều quà đương nhiên là thích rồi, chỉ là ông ngoại người đừng năm nào cũng tặng con điện thoại di động nữa!

Con cam đoan về sau thường xuyên gọi điện quấy rầy ông, cho nên ông sang năm có thể đừng tặng nữa được không?" Lời này đem tất cả mọi người đều nở nụ cười, Khang lão tiên sinh bất đắc dĩ lắc đầu cười mắng: "Đúng là một đứa nhóc con, thật giống với mẹ của con".

Khang Văn Lệ lại tỏ vẻ:" Con thật không có bướng bỉnh như vậy". Khang lão tiên sinh nhìn Khang Văn Lệ liếc mắt một cái:" Ta thấy không kém nhiều lắm".

Không khí thật sự là vô cùng hoà hợp, mắt thấy tán gẫu không sai biệt lắm Phương Tình nhân tiện nói: "Kỳ thật, trừ bỏ những món quà vừa tặng, thật ra con còn một món quà muốn tặng cho mọi người. "

Lưu Tâm Lan liền cảm thấy hứng thú, vội hỏi nói: "Quà gì vậy Phương Tình?"

Phương tình cúi đầu cười cười, ánh mắt ở mọi người trên mặt đảo qua, rồi sau đó khinh miêu đạm tả - nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Con mang thai ."

Bầu không khí đang náo nhiệt bỗng nhiên nhất thời im lặng tĩnh mịch, mọi người đều bị tin tức này làm cho bất ngờ, đều là vẻ mặt không dám tin nhìn chằm chằm cô. Lưu tâm lan là người phục hồi lại tinh thần đầu tiên, trực tiếp kéo Khang Tư Cảnh đang ngồi bên cạnh sang một bên ngồi xuống bên cạnh cô, vẻ mặt khẩn trương hỏi: "Con gái con là đang nói thật sao? Con thật sự ........ mang thai?"

Phương Tình ban đầu chỉ đơn giản muốn cùng mọi người tuyên bố chuyện này, lại không nghĩ rằng họ lại nghiêm túc đến như vậy. Nhìn ánh mắt của Lưu Tâm Lan cô cũng khẩn trương đứng lên, vội vàng lấy từ trong túi xách ra tờ giấy xét nghiệm nói:" Thật sự là như vậy, vì để ngừa có sai sót con còn đi tận ba bệnh viện"

Lưu tâm lan vội vàng tiếp nhận nhìn nhìn, sau đó hít một hơi thật sâu, chắp tay đặt ở trước ngực, lẩm bẩm: "Cám ơn trời đất A di đà phật." Nói xong ôm lấy Phương Tình nói: "Phương Tình, con dâu ngoan của mẹ!"

Khang Minh Huy cũng phục hồi tinh thần lại, trước hướng bên cạnh Khang lão tiên sinh còn đang ngơ ngác nói:" Ba, người có nghe thấy không? Ngừoi trở thành ông cố rồi!"

Khang lão tiên sinh được con trai nhắc nhở cũng mới phục hồi lại tinh thần, vỗ mạnh vào đùi, hưng phấn nói:" Chuyện tốt, chuyện tốt, ta phải lên nói cho mẹ của các con biết". Khang lão tiên sinh nói xong liền chống quải trượng đi lên lầu, cũng không biết có ma lực gì, ông đi tựa so với trước kia càng lưu loát.

Khang minh huy cũng vui vẻ ha hả nói: "Ta đem vò rượu mao đài ra, chuyện tốt như vậy tất nhiên nên uống chén rượu mừng"

Lưu tâm lan nhìn bóng dáng vui vẻ rời đi của khang minh huy bĩu môi nói: "Con không biết đâu, vò rượu này ba ba của con quả thực coi như bảo bối, lúc con cùng Tư Cảnh kết hôn còn không lấy ra uống, quả nhiên vừa nghe đến sắp có cháu liền mở ra uống, quả nhiên cháu nội so với con trai còn quan trọng hơn"

Phương Lận Chi cũng đến ngồi xuống bên cạnh cô, thần sắc vui mừng hỏi:" Con có cái gì muốn ăn không...... mẹ làm cho con ăn"

Phương Tình nói: "Không có gì muốn ăn, chính là đặc biệt tưởng nhớ ăn lạt đích."

Lưu tâm lan kích động nói: "Ôi, người ta nói toan nhân lạt nữ, xem ra trong bụng con chính là một tiểu công chúa, ta bớt thời giờ liền cấp nàng làm mấy bộ lôi ti váy đi ra."

Phương Tình cười đáp lại,hoá ra chuyện cô có thai cả Khang gia đều cao hứng, đương nhiên, ngoại trừ mẹ con Khang Văn Lệ, cô nhìn thoáng qua bà ta, tỏ vẻ đang ngượng ngùng nhìn cô, cũng không biết là có vui vẻ hay không.

Còn Mạc Khởi Văn vẫn như cũ đang ngồi xem đống quà tặng của mình. Chỉ là đang cúi đầu xuống, dù sao cũng chỉ là một tiểu hài tử không thể che đậy được tâm tình của chính mình, cô chỉ lần liếc mắt cũng có thể thấy được vẻ mất hứng.

Cũng đúng a, nếu Phương Tình sinh ra đứa bé này, như vậy cô ta sẽ không còn là người nhỏ tuổi nhất ở Khang gia, như vậy mọi ngừoi tất nhiên cũng dành tình yêu thương sang cho đứa bé.

Phương Tình lại nhìn Khang Tư Cảnh, người này, từ lúc cô tuyên bố mang thai cũng không thấy có phản ứng gì. Hiện giờ đang ngồi trên sô pha, hơi cong thân thể cầm chén trà lên uống, bộ dáng trông thật bình tĩnh.

Anh.........Như thế nào...........không phản ứng gì?

Lưu Tâm Lan nghĩ đến cái gì liền hướng Khang Tư Cảnh nói: "Tư Cảnh, hiện tại Phương Tình mang thai, Vu tẩu có một mình cũng không thể chăm sóc tốt cho con bé, hay là hai đứa trở về bên này ở, chúng ta bên này sẽ chăm sóc tốt cho Phương Tình".

Khang Tiên Sinh vẫn như cũ đang cầm cái chén uống trà, vẻ mặt thờ ơ tựa như không có nghe thấy mẹ mình đang nói gì. Lưu Tâm Lan liền vỗ vào đùi anh một cái nói:" Ta là đang nói chuyện với con đấy!"

"Hử?" Khang Tư Cảnh có thể là bị đau, mi tâm nhíu lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Lưu Tâm Lan.

". . . . . ." Lưu tâm lan nhìn biểu tình này của anh cũng bị bất ngờ, sau đó phì cười nói:" Con không phải là nghe tin mình trở thành baba liền ngốc luôn đấy chứ"

Khang Tư Cảnh gật gật đầu:" Vâng, con đã biết. "

Lưu Tâm Lan: ". . . . . ."

Phương Tình: ". . . . . ."

Khang tiên sinh lên tiếng lúc sau lại tiếp tục bưng chén trà lên uống, uống một ngụm liền phát hiện không thích hợp, lại quay đầu nói một câu: "Con làm sao mà cao hứng đến ngốc được?"

". . . . . ."

". . . . . ."

". . . . . ."

Lưu Tâm Lan lắc đầu, "Quả nhiên là ngốc"

Phương Tình che miệng cười trộm, ông xã nhà cô thông minh như vậy từ khi nào mà cung phản xạ lại kéo dài như vậy.

Mà hôm nay hình tượng của Khang Tư cảnh đã hoàn toàn sụp đổ rồi. Ví dụ như rót coca vào ly uống rượu vang, rồi lúc mời rượu các trưởng bối, rượu tràn ra cũng không biết, sau đó mọi người liền cười nói rằng anh nghe tin mình làm baba bị kích động đến phát ngốc, ngay cả chỉ số thông minh cũng bị suy giảm.

Phương Tình ở một bên cười trộm, người này luôn luôn khôn khéo, cho nên rất ít khi có thể thấy được bộ dạng ngớ ngẩn của anh, bộ dáng ngây ngốc này thật ra cũng rất đáng yêu

Ăn cơm xong Phương Tình về phòng trước đi rửa mặt một chút, sau đó lại dùng mỹ phẩm thoa lên mặt, cô hiện tại cũng chỉ có thể dùng một chút kem dưỡng da, về phần mỹ phẩm trang điểm tất nhiên không thể dùng.

Một lúc sau cô nghe tiếng Khang Tư Cảnh đẩy cửa bước vào nhưng cô đợi mãi không thấy anh lên tiếng liền tạm dừng động tác quay đầu lại.

Liền thấy anh đứng thẳng tắp ở cửa, vẻ mặt cười như không cười nhìn cô. Anh vừa uống rượu nên trong ánh mắt mơ màng, có một loại mông lung mỹ cảm, cách loại này mông lung, cô có thể cảm nhận được Khang tiên sinh đối với cô ôn nhu.

Phương Tình tâm đột nhiên nhảy dựng, ra vẻ khó chịu nói: "Đứng ở nơi đó làm cái gì?"

Khang Tư Cảnh hai tay đút túi quần chậm rãi đi tới, trực tiếp đem cô ôm vào trong ngực, môi ghé vào bên tai cô, thanh âm hàm chứa ý cười hỏi cô:"

Buổi chiều lúc anh gọi cho em tại sao không nói cho anh biết? Hại anh ta không hề chuẩn bị tâm lý, ở trước mặt các trưởng bối trở thành trò cười."

Phương Tình nghĩ tới bộ dáng bị sụt giảm trí thông minh kia liền muốn cười, bất quá sợ anh sinh khí liền cố nén cười nói: "Dù sao cũng đều phải nói, không muốn nói đi nói lại nhiều lần, em chỉ đơn giản là muốn thời điểm mọi người cùng nhau tề tựu liền nói".

Phương Tình nhíu mày hỏi anh:" Nghe tin em mang thai, anh có phải vui đến ngốc đi không? Bộ dạng vừa rồi ở trước mặt mọi người cũng không giống anh".

Anh ở trên mặt cô cọ cọ, "Anh chỉ là đang suy nghĩ, em vừa mới khóc có phải hay không bởi vì mang thai đứa con của chúng ta nên mới khóc."

Cái gì vậy, sao lại hỏi một đằng trả lời một nẻo thế này.

Bất quá lời này lại nhắc nhở Phương Tình, "A? Anh biết em khóc?"

"Ừ."

"Vậy sao không hỏi tại sao em lại khóc?"

Khang Tư Cảnh vẻ mặt đương nhiên, "Em nếu muốn nói tự nhiên sẽ nói cho anh."

Phương Tình càng nghĩ càng cảm thấy rằng cô đang giống như bị Khang Tư Cảnh đi guốc trong bụng, lại nói: "Anh vẫn chưa trả lời em, có phải hay không bởi vì biết chính mình sắp làm ba ba cho nên vui đến mức phát ngốc?"

"Không sai biệt lắm, anh là vì biết rằng em vì đứa con của chúng ta mà khóc, sau đó chính mình trong lòng cũng rất thích, bất tri bất giác liền ngốc rớt."

". . . . . ."

"Sao nghe ngữ khí của anh em cảm thấy anh có vẻ không vui khi được làm baba ? Chẳng lẽ anh một chút chờ mong đối với đứa bé này cũng không có?"

Khang Tư cảnh ôm chặt cô, trong thanh âm lộ ra vẻ nồng ấm: "Chờ mong, tất nhiên là anh vô cùng chờ được thấy biểu hiện của em đối với đứa con của chúng ta, anh mong là sẽ thấy em vui mừng, thật cảm ơn em vì đã vui mừng vì sự xuất hiện của đứa bé này, vì vậy anh cũng vui theo".

"Chờ mong chính là chờ mong , nói vòng vo như vậy làm gì?"

"Cái này không giống." Còn thực sự đối mặt với cô nói, "Bởi vì em mới là bảo bối của anh."

Tuy rằng câu trả lời này cũng không phải Phương Tình muốn, chỉ là lời này cô thích nghe vô cùng. Cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào, cô biết anh đối với mình coi như bảo bối, cho nên cô càng phải đối xử tốt với anh, Phương Tình nghe xong lời đó kìm lòng không được liền ôm lấy anh hôn một cái nói:" Khang tiên sinh cũng là bảo bối của em"

"Ừm." Anh lên tiếng, thanh âm thực ôn nhu, sau ở trên mặt cô cọ cọ vài cái, động tác thực nhớ nhung, nhưng ẩn sâu bên trong là một loại tình cảm yêu thương cực hạn.

Phương tình hưởng thụ trong chốc lát, đột nhiên nghĩ đến cái gì lại nói: "Bất quá bây giờ em đang mang thai, chúng ta không thể ân ái, anh phải làm sao bây giờ?"

Khang Tư Cảnh suy nghĩ cũng không nghĩ muốn lên đường: "Không phải em tặng cho anh một cái gối ôm sao".

Người này thật là biếи ŧɦái, Phương Tình đánh anh một cái, ngược lại Khang Tư Cảnh cười khẽ, Phương Tình lại nghĩ đến cái gì cười nói:" Cái gối ôm kia là đực nha!"

Câu này làm Khang tiên sinh không vui, sắc mặt lạnh lùng nhìn cô nói:" Đừng nghĩ về anh như thế!"

Phương Tình trong lòng thực buồn cười, nhưng trên mặt lại nói: "Được rồi được rồi, em là đang hỏi nghiêm túc"

Khang Tư Cảnh hí mắt nhìn thấy nàng, vẻ mặt đương nhiên, "Không phải còn có cách dùng miệng sao? Thật sự là không được cũng còn cái miệng nhỏ nhắn a".

Phương Tình sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng lại, lập tức cắn một cái lên đầu vai Khang Tư Cảnh sẵng giọng:" Khang Tư Cảnh anh thật là bại hoại. "

Khang Tư Cảnh lại cười nhẹ vài tiếng, trêu cô quả thực vô cùng vui vẻ.

Phương Tình đang mang thai, mọi người trong Khang gia đều vô cùng mong chờ đứa bé này, hôm qua Lưu Tâm Lan cùng Phương Tình nói chuyện, bà có ý muốn cô từ chức ở nhà dưỡng thai.

Phương Tình cũng sợ ở bên ngoài có sơ xuất, dù sao kiếp trước bị sinh non nhiều quá nên cô cũng bị ám ảnh cho nên đồng ý với Lưu Tâm Lan.

Ngày hôm sau đi làm Phương Tình liền nộp đơn xin từ chức cho Y Na, đại khái là Khang Tư Cảnh gọi điện cho Tưởng Mẫn, sau đó Tưởng Mẫn nói qua cho Y Na biết cho nên cô ta liền phê chuẩn cho Phương Tình, còn niềm nở bảo cô dưỡng thai cho tốt.

Nghiêm Manh nghe được Phương Tình phải rời khỏi, quả thực kịch liệt kháng cự, Nghiêm Manh vẻ mặt lo lắng nói: "Như thế nào nói không làm liền không làm, cậu chỉ vừa mới đến có mấy tháng, hiện tại công trạng tốt như vậy, nếu bây giờ xin từ chức thì sau này sẽ rất khó khăn."

Phương tình chỉ đơn giản nói một câu: "Mình mang thai ."

Nghiêm manh bị bất ngờ trong chốc lát, lập tức vẻ mặt vui tươi hớn hở nói: "Thật sao? Vậy là mình sắp được làm dì sao?"

Phương tình gật gật đầu, "Chúc mừng cậu đã được lên chức! ."

Nghiêm manh vỗ vỗ đầu: " Chồng của cậu đúng thật là tốt quá, nếu đã có tiểu bảo bối, thì vì anh ta hy sinh một chút cũng không sao."

Phương tình giữa trưa đi ăn cơm gặp phải Hạ Oánh, cô ấy đại khái cũng là biết chuyện cô xin từ chức liền hỏi:" Tôi nghe Y Na nói là cô từ chức?"

"Ừ, tôi mang thai, cho nên phải ở nhà nghỉ ngơi."

Hạ oánh vẻ mặt đáng tiếc "Kỳ thật hoàn toàn không cần phải từ chức, sinh xong đứa nhỏ còn có thể trở lại làm việc, cô công trạng tốt như vậy, ngoại ngữ cũng như vậy lưu loát, nơi này thật sự thực thích hợp với cô, hơn nữa cô ở tại chỗ này tiền đồ cũng sẽ vô cùng rộng mở."

Phương tình lắc lắc đầu nói: "Kỳ thật cũng có tham vọng, cũng muốn dùng thành tích để chứng minh chính mình, chỉ là nếu không có đứa bé nhưng bây giờ đã có rồi thì những điều đó không còn quan trọng nữa."

Hạ oánh thở dài nói: "Có thể suy nghĩ của chúng ta không giống nhau, nếu tôi là cô khẳng định là trước lấy sự nghiệp làm trọng, cho dù có đứa nhỏ cũng sẽ không chút nào cố kỵ trực tiếp bỏ đi"

Trên thực tế phương tình kiếp trước cũng có cùng suy nghĩ đó, hơn nữa cũng thật sự làm như vậy , chính là sau đó lại bị trừng phạt, cho nên một đời này, cô muốn thay đổi cách sống.

Phương Tình ngồi trong xe mà Khang Tư Cảnh cho người đến đón cô quay đầu nhìn toà nhà to lớn kia. Tuy rằng chỉ có mấy tháng nhưng ở nơi này đã học được rất nhiều điều quan trọng là còn tìm được hai người bạn tốt. Người Khang Tư Cảnh sai đến đón cô không ai khác chính là Bạch Lộ.

Lúc Phương tình lên xe cũng khá bất ngờ, bình thường những việc này đều do Tấn Dương làm. Bạch Lộ đưa ra lý do rất đơn giản:" Bởi vì Khang tổng cảm thấy Bạch Lộ là con gái nên sẽ lái xe cẩn thận hơn một chút, còn Tấn Dương là đàn ông nên sợ trên đường đi có sơ suất".

Ách. . . . . . Lý do này Phương Tình không biết có nên đồng ý hay không, bởi vì Khang Tư Cảnh đại khái không biết trên đời này có loại sinh vật thực đáng sợ tên là " Nữ quái xế"

Vốn phía trước đây Khang Tư Cảnh tính toán muốn điều Bạch Lộ đến chi nhánh ở thành phố khác, mà Phương Tình biết Bạch Lộ chính là bởi vì Tần Lập Hiên nên mới đến Bắc Kinh này. Bây giờ Khang Tư Cảnh điều đi thì đối với cô ấy quả thực không công bằng.

Huống chi cô đã biết kiếp trước Khang Tư Cảnh cùng Bạch Lộ không ở bên nhau cho nên cuối cùng lại thuyết phục Khang Tư Cảnh giữ cô ấy làm trợ lí.

"Đúng rồi, cô cùng với Tần Lập Hiên như thế nào rồi?"

Bạch Lộ thở dài, "Đã đi hai tháng rồi cũng không hề gọi điện thoại cho tôi, chắc chắn là anh ấy không thích tôi, có cảm giác mình với anh ấy thật là xa vời. "

Phương Tình cảm thấy được, nếu kiếp trước Khang Tư Cảnh không có cùng Bạch Lộ ở cùng nhau vậy thì có thể để đích thân Khang Tư Cảnh đưa đi kiểm tra thai sản thì chắc chắn đối với anh phải là người vô cùng quan trọng.

Nhưng mà Bạch lộ chỉ là một trợ lí đương nhiên không phải là người quan trọng nhưng nếu là vợ của người anh đã vào sinh ra tử cùng mình thì tất nhiên là có thể. Cho nên kiếp trước tám chín phần mười Bạch Lộ là cùng Tần Lập Hiên ở bên nhau, bất quá đại khái là trải qua một ít trắc trở.

"Cô đừng nghĩ như vậy, tôi lại cảm thấy không phải là Tần Lập Hiên không thích cô, ít nhất không phải anh ta còn giúp cô tìm nơi công tác sao?"

Bạch Lộ lại cười khổ nói: "Chuyện này có gì đâu, anh ấy cũng giúp một người hàng xóm của bà ngoại mình tìm việc."

". . . . . ."

Phương Tình nghĩ nghĩ lại nói: "Vậy cô có muốn biết Tần Lập Hiên đến tột cùng có thích mình không không?"

Bạch Lộ hai mắt sáng ngời, hỏi cô:" Cô có cách sao? A! Khang tổng đáng sợ như vậy mà cô còn thu phục được thì cô chắc chắn là có kinh nghiệm, xin hãy truyền lại cho tôi một ít."

". . . . . ."

Phương Tình vẻ mặt hắc tuyến, chồng của cô đáng sợ lúc nào chứ?

Nhưng mà Phương Tình cũng không cùng cô so đo, liền nói: "Cô trong khoảng thời gian này không cần gọi điện cho Tần Lập Hiên, nếu như anh ta có liên lạc thì cô cứ giả vờ là mình có nhiều việc liền ngắt máy ngay."

". . . . . ." Bạch Lộ nhíu mày, "Như vậy có thể sao?" Cô lại lắc đầu, "Nhưng mà không có khả năng anh ấy gọi điện cho tôi."

"Cô tin tôi chứ?"

Bạch Lộ nghĩ nghĩ gật gật đầu, Phương Tình nhân tiện nói: "Nếu như tin tưởng thì hãy làm theo lời tôi nói".

Bạch Lộ cũng vui vẻ trả lời:" Ừm, tôi nghe theo cô".

Bạch Lộ đưa cô trở về Khang gia. Lúc sau Phương Tình thương lượng cùng Khang Tư Cảnh một chút liền quyết định ở lại đây cho đến khi sinh đứa nhỏ để tiện cho hai mẹ chăm sóc.

Ở khang gia nhà cũ vài ngày Phương Tình đã được trải nghiệm hoàn toàn cảm giác ăn không ngồi rồi, mỗi ngày đến giờ ăn đều có người bưng đến tận giường, đi vài bước cũng có người đỡ, quả thực là còn hơn cả Khang lão tiên sinh.

Nhưng kiểu sống nhàn rỗi này khiến Phương Tình chịu không nổi. Mỗi ngày khu vực hoạt động của cô chỉ có sân trước và sau của Khang gia, rồi lầu trên lầu dưới, mỗi buổi tối muốn đi WC Khang Tư Cảnh đều tự mình đưa cô đi.

Phương Tình: ". . . . . ." .

Phương Tình quả thực nhàm chán muốn chết, mắt xem xét chỉ cần thời gian nghỉ ngơi liền cùng Nghiêm Manh gọi điện thoại, Nghiêm Manh đến cùng cũng thấy phiền sau nhiều lần không để ý đến cuộc gọi đến nữa.

Sau vài ngày sống kiểu rảnh rỗi Phương Tình vừa đứng lên cân thế mà phát hiện mình đã tăng lên 4 cân, mới nghỉ có vài ngày mà cô đã lên tận 4 cân, ngay đến cả heo cũng không lớn nhanh như vậy đi! Cứ như vậy thì Phương Tình thấy đến lúc sinh xong chắc cô phải lên đến trăm cân mất!

Cuối cùng Phương Tình thật sự chịu không nổi, liền cùng Khang Tư Cảnh thương lượng hoặc là trở về trang viên của mình, nhưng mà Khang Tư Cảnh vừa nhắc tới lời này liền bị Khang lão tiên sinh kịch liệt phản đối.

Khang lão tiên sinh nói, ông phải tự mắt mình nhìn thấy chắt của mình được sinh ra. Tuy rằng này đề nghị này bị phản đối nhưng mấy người Khang gia đã cho cô tự do đi lại bên ngoài, Phương Tình thỉnh thoảng có thể ra ngoài đi dạo nhưng vẫn có mấy người đi theo phía sau.

Hôm nay mọi người đang ăn cơm, dì giúp việc liền tiến vào:" Lận Chi, bên ngoài có người xưng là chồng trước của cô ".

Nghe được lời này cả Phương Tình và Phương Lận Chi đều nhíu mày, Phương Lận Chi cũng không biết vì sao Viên Đạt Châu lại tìm đến đây, nhưng chỉ sợ ông ta xông vào đây náo loạn bà liền vội vàng nói:" Mọi người cứ ăn cơm trước, tôi ra ngoài nhìn xem."

Nhưng mà Phương Lận Chi đi ra ngoài một hồi lâu nhân còn không có trở lại, Phương Tình lo lắng, liền đề nghị đi ra ngoài nhìn xem, cô vừa đứng đứng dậy Khang Tư cảnh liền vội đứng dậy nói: "Anh đi cùng em."

Phương tình cũng không cự tuyệt, cùng anh đi ra ngoài.

Vừa ra ngoài cô liền thấy ở ngay trước cổng Khang gia, Viên Đạt Châu đang quỳ xuống đấy ôm lấy đùi Phương Lận Chi cầu xin nói: "Lận chi, tôi biết sai rồi, bà trở về bên tôi được không? Thực xin lỗi hai mẹ con bà vì chuyện trước đây, về sau tôi nhất định sẽ đối xử với bà thật tốt."

Viên Đạt Châu thấy Phương Tình đi ra liền tiến về phía cô, Khang Tư Cảnh sợ ông ta làm bị thương đến Phương Tình, vội ngăn ở trước mặt nói: "Ông muốn nói gì thì cứ đứng ở đây nói, đừng có tiến lại đây" m

Đại loại là do khí thế của Khang Tư Cảnh quá mạnh mẽ nên Viên Đạt Châu cũng không dám tiến lại

gần, liền hướng Phương Tình nói:" Con gái, là cha sai lầm rồi, ta lúc trước mắt bị mù mới cưới người đàn bà kia vào nhà, con tha thứ cho ta được không?"

Phương Tình hướng Phương Lận Chi nhìn lại, Phương Lận Chi bĩu môi nói: "Vợ của ông ta nghe nói ông ta thiếu nợ đến mấy trăm vạn, liền mang theo đứa con và mấy đồ đáng giá trong nhà bỏ đi, cũng không biết đi đâu, đến bây giờ cũng không tìm được".

Thì ra là thế, Phương Tình có chút đăm chiêu gật gật đầu, nhưng mà hành động quỳ xuống cầu xin của Viên Đạt Châu kia thật khiến cô ghê tởm, ông ta xem mẹ cô là gì chứ?

Viên Đạt Châu nghe được Phương Lận Chi trong lời nói còn tức giận, cắn răng nói: "Cha lúc trước là mắt mù, không thấy được điều tốt đẹp ở mẹ con, hiện giờ cha biết sai rồi, cha thiếu mẹ con hai người rất nhiều, về sau ta nhất định sẽ tận tâm bù đắp lại cho hai người."

Phương tình hừ lạnh một tiếng, không chút khách khí nói: "Muốn bù đắp thì trước hết ông cũng nên trả hết nợ nần đi. "

Viên Đạt châu khóe miệng vừa kéo, vội nói: "Con yên tâm, cha nhất định sẽ trả hết nợ, chỉ là hy vọng hai ngừoi có thể nhanh chóng trở lại bên cạnh ta, như vậy cha cũng sẽ thấy bớt áy náy."Phương tình thật sự cảm thấy ghê tởm đến mức muốn ói ra, cô thật không nghĩ rằng mình lại có một ngừoi cha như này, cũng vì có một ngừoi cha như ông ta mà thấy thật đáng xấu hổ! Phương Tình môt câu cũng không muốn nói với ông ta nữa.

"Nếu như ông thực sự muốn bù đắp thì tốt nhất đừng xuất hiện quấy rầy cuộc sống của chúng tôi nữa"

Viên đạt châu đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức liền như là bọ đả kích lớn khóc ròng nói: "Con gái, con không thể đối xử với cha như vậy, ta là cha của con".

Phương Tình không hề cùng ông ta nhiều lời, liền hướng Phương Lận Chi rồi xoay người đi vào, Phương Lận Chi cũng không muốn cùng ông ta dây dưa không rõ, cũng xoay người vào nhà, vừa bước vào cửa còn có thể nghe được Viên Đạt Châu ở bên ngoài kêu khóc nói: "Ta biết sai lầm rồi, thật sự biết sai lầm rồi, hai người liền tha thứ ta được không?"

Phương tình cảm thấy phiền chết đi được, liền trực tiếp bảo Khang Tư Cảnh kêu người mang ông ta ra ngoài.