Chương 38

Hai nhân viên công tác kia cũng bị làm cho bối rối hỏi: "Mọi chuyện là sao? Không phải nói là chỉ có hai người thôi sao?"

Phương Tình vội cười nói: "Quả thật chỉ có hai người, chúng tôi cùng những người này đều không liên quan đến nhau. " Phương Tình nói xong liền trực tiếp cầm bút kí.

Viên lão bà rất không vừa ý, tức giận nói:" Phương Tình, lần trước cô đưa tôi và ông nội cô còn có cả Tâm An vào đồn cảnh sát tôi đã không so đo với cô, bất quá cũng chỉ là thêm tên của vài người vào thôi, có vấn đề gì đâu chứ".

Phương Tình mặc kệ bà ta, rõ ràng thái độ này của cô làm cho Viên lão bà tức giận không hề nhẹ, Viên Đạt Châu vội vàng tiến lên giữ chặt lấy bà ta hướng Phương Tình nói:" Chuyện bồi thường không thêm tên của chúng ta cũng không sao. Chỉ là Phương Tình, Viên Kiệt là em trai của con, hiện tại con cũng đã kết hôn, ở Bắc Kinh cũng vài ngôi biệt thự. Chúng ta cũng không cần nhiều, con để lại một căn cho ông bà nội của con dưỡng lão, còn một căn có thể hay không để lại cho Viên Kiệt. "

Phương Tình nhìn thoáng qua thiếu niên mười hai tuổi, Viên Đạt Châu một tay khoác lên vai cậu ta che chở, Viên Kiệt nhìn Phương tình nhếch môi, tỏ vẻ coi thường cô. Phương Tình mắt lạnh đảo qua, không hề nghĩ ngợi lên tiếng: "Lúc trước khi ông cùng mẹ tôi ly hôn không phải đã nói rõ ràng rồi sao, tôi đi theo mẹ, ông cũng không đưa tiền chu cấp. Tôi đối với ông về sau cũng không có trách nhiệm phải phụng dưỡng thì tại sao bây giờ tôi lại phải có trách nhiệm với nó. "

" Phương Tình cô làm như vậy có phải hay không rất lãnh khốc vô tình? Viên Kiệt tốt xấu gì cũng là em trai cô. " Người lên tiếng là Viên Tâm An, vẻ mặt cô ta đầy vẻ oán giận tựa như Phương Tình đã gây ra tội ác tày trời " Chồng của cô có tiền như vậy giúp đỡ em trai mình một chút thì có gì đâu chứ!"

Phương Tình nhìn cô ta nụ cười có chút thâm sâu nói :" Không phải bạn trai cô cũng là người có tiền sao? Có lương tâm như vậy sao không mua cho Viên Kiệt một căn đi? Nó cũng là em trai cô không phải sao?"

"Cô. . . . . ." Viên tâm an bị cô nói, sắc mặt có chút khó coi, lại vẫn là vẻ mặt đương nhiên nói: "Kia như thế nào giống nhau? Cô mới là chị gái ruột".

Phương Tình thật sự là lười để ý với bọn họ, đều là những người không biết xấu hổ, mấy người này như nào cũng có thể nói được. Cho nên chờ Phương Lận Chi kí xong cô liền hướng hai nhân viên công tác nói: "Vất vả cho hai anh rồi, việc bồi thường chỉ có hai mẹ con tôi thôi những người khác không cần để ý tới".

Nhân viên công tác vốn là không nghĩ lại có chuyện rối rắm như vậy, thấy hai mẹ con Phương Tình đã kí xong liền chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi. Viên lão bà thấy thế liền tiến đến đẩy Phương Lận Chi ra lại đoạt cây bút trong tay nhân viên công tác cả giận nói: "Như thế nào có thể như vậy, chúng ta là người một nhà, chúng ta cũng cần bồi thường, phải viết tên của chúng tôi lên".

Phương Tình và Phương Lận Chi còn có hai nhân viên công tác kia quả thực sợ ngây người, không nghĩ rằng một người còn có thể mặt dày tới mức này. Phương Lận Chi lửa giận đã bốc lên đầu liền nói:" Bà già này mau đem bút trả lại cho tôi".

Phương Lận Chi tiến đến định giật lại cây bút, lại bị Viên lão bà đẩy ra, thật sự là không nghĩ tới bà già này nhiều tuổi mà khí lực còn lớn như vậy, Phương Lận Chi bị bà ta đẩy một cái nhất thời lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa không có đứng vững.

Viên lão gia nhân liền tiến lên đoạt bút của Viên lão bà nói:" Mau, đem tên của tôi viết lên".

"Còn có tôi" Ở phía sau Viên Đạt Châu tiếp một câu.

"Còn có tôi cùng Viên Kiệt" Người lên tiếng là mẹ kế của Phương tình, vẻ mặt bà ta đầy vui mừng, cướp đoạt đồ vật của người khác một chút hổ thẹn đều không có.

Mọi người nói xong Viên Tâm An cũng lên tiếng nói:" Còn có con, đừng quên viết tên con".

Viên lão bà rất đắc ý đích nở nụ cười hai tiếng: "Yên tâm yên tâm, tất cả mọi người đều có phần."

Phương tình lạnh lùng nhìn những người không biết xấu hổ này, đều từng là người nhà của cô, cô thật sự không thể tưởng tượng được rằng mình cùng với mấy người này có cùng quan hệ huyết thống.

Cảm thấy thực may mắn khi không phải sống trong cái nhà đó nếu không thì bây giờ cô cũng trở thành một loại với bọn họ.

Phương Lận Chi phục hồi lại tinh thần định tiến đến ngăn cản bọn họ, Phương Tình vội vàng kéo bà lại, ở bên tai nói: "Mẹ đừng đi qua đó mà làm mình bị thương, trên sổ hộ khẩu không có tên bọn họ, cho dù tự viết tên lên thì cũng vô dụng". Phương Lận Chi ngẫm lại cũng hiểu được có đạo lý, liền tránh xa mấy kẻ điên này ra một chút, lạnh lùng nhìn bọn họ.

Ngay tại thời điểm mấy người nhà họ Viên kia ồn ào đòi kí tên thì cổng nhà Phương tình lại có người đẩy ra.

Mọi người nghe tiếng mở cửa đều theo bản năng quay đầu nhìn lại. Người tới là mấy tên đàn ông, trừ bỏ tên ở phía trước hơi thấp bé một chút, còn mấy tên phía sau đều rất cao lớn hơn nữa trong tay mỗi tên đều cầm một cây gậy.

Viên tâm an nhìn thấy người tới, nhất thời che miệng lại vẻ mặt không dám tin, lập tức vui vẻ chạy về phía Triệu tuấn ôm lấy tay anh ta nói:" A Tuấn, anh đây là tới tìm em sao?" Mấy ngày trước Viên Tâm An cùng Triệu Tuấn có cãi nhau, cô ta liền dỗi trở về Viên gia, lại không nghĩ rằng cô ta chân trước vừa trở về Triệu Tuấn liền tìm đến đây.

Chỉ là anh ta đến đây sao phải mang nhiều người như vậy, hơn nữa mỗi người trong tay còn cầm theo một cây gậy. Bộ dáng hùng hổ kia nhìn qua thật dọa người.

Viên Tâm An ngẫm nghĩ một lúc liền hiểu được xem ra là Triệu Tuấn sợ cô ở bên này bị ủy khuất liền đem theo người đến đây bênh vực cô. Viên Tâm An trong nhất thời chỉ cảm thấy lo lắng lại tự tin hẳn, có chút đắc ý nhìn lướt qua hai mẹ con Phương tình rồi hướng mấy người Viên gia nói: "Đây là người mà con đã nói với mọi người, bạn trai của con Triệu Tuấn".

Viên lão bà cười đến không khép miệng được, vội vàng hướng hai cái nhân viên công tác nói: "Cháu gái của tôi rất giỏi nha tìm được bạn trai là người thành phố, là người có rất nhiều tiền đấy!". Hai nhân viên công tác nghiêm mặt không hé răng, nụ cười của Viên lão bà có chút cứng lại.

" A Tuấn anh là đang lo lắng cho em sao?" Viên Tâm An ôm lấy cánh tay Triệu Tuấn làm nũng thanh âm miễn bàn có bao nhiêu kiều mỵ.

Lại không nghĩ rằng Triệu Tuấn đột nhiên giựt mạnh tay cô ta ra, sau đó liền giương tay cho cô ta một cái tát mắng: " Cô đúng là một con tiện nhân làm được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều, cư nhiên còn dám trốn tới chỗ này làm cho lão tử phải tìm, xem lão tử hôm nay không đánh chết cô!"

Viên tâm an bị ăn một cái tát này hoàn toàn ngây người, cô ta bụm mặt vẻ mặt không dám tin nhìn hắn. Mấy người Viên gia cũng bị cảnh này làm cho kinh hãi, Viên lão bà choáng váng không nghĩ tới vừa mới khoe khoang cháu gái của mình mà bây giờ lại thành ra như vậy. Bà ta thấy Triệu Tuấn vẫn còn muốn ra tay liền chạy tới bảo vệ Viên Tâm An tức giận nói:" Cậu như thế nào sao lại đánh người?"

Triệu tuấn hiện tại đang nổi nóng, trực tiếp đem bà ta đẩy sang bên cạnh, lại một cước đá vào người Viên Tâm An.

Triệu Tuấn khí lực lớn, Viên lão bà bị anh ta đẩy ngã trên mặt đất, lúc này đau đến nhe răng trợn mắt đích, Viên lão gia nhân thấy cảnh này vội muốn tiến lên lý luận, Triệu Tuấn cơ hội đến gần cũng không cho ông ta trực tiếp tát một cái trên mặt. Viên lão gia nhân sống đến từng tuổi này cũng chưa từng gặp phải loại người như này, che miệng đau đớn kêu lên.

Viên đạt châu thấy cha mẹ của mình bị đánh liền muốn tiến lên liều mạng cùng Triệu Tuấn nhưng không đợi ông ta tiến lên những tên đi cùng hắn trực tiếp cầm gậy đánh liên tiếp lên người ông ta. Triệu tuấn lại nhổ một ngụm nước miếng trên mặt đất nói: "Mẹ nó, tao hôm nay phải đánh chết con tiện nhân này, ai cmn dám tiến lên ngăn cản tao liền đánh chết không tha!"

Mẹ con Phương Tình cũng không đoán được sự tình lại đến mức này. Phương tình cũng không muốn có chuyện lớn như vậy xảy ra trong nhà mình liền hướng bọn họ nói:" Mấy người muốn đánh nhau thì đi ra ngoài, đừng làm loạn trong nhà của tôi". Triệu Tuấn híp mắt nhìn cô, bên cạnh có người vội vàng tiến lên ghé vào lỗ tai hắn nói vài câu, ánh mắt nguy hiểm của Triệu Tuấn liền thu lại hướng Phương Tình cúi đầu khom lưng nói:"Được được được, chúng tôi lập tức đi ra ngoài."

Triệu tuấn quả nhiên liền phân phó mấy tên kia đưa những người này ra ngoài, Viên gia vài người căn bản không chống đỡ lại được mấy tên to lớn này, bị đưa ra ngoài ngay đến cả giãy giụa cũng không. Bọn họ được đưa đi trong nhà lúc này mới yên tĩnh lại, Phương tình lúc này mới hướng hai nhân viên công tác đang bị dọa kia nói:" Không cần phải quan tâm đến bọn họ, bản hợp đồng kia vừa mới bị giằng xé, các anh có còn bản nào dự phòng không? Hay chúng ta kí lại một bản". Nhân viên công tác lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội nói: "Còn có còn có." Nhân viên công tác đem hợp đồng lấy ra một bản, mẹ con hai người liền kí. Chuyện tình bên này cũng coi như xong.

Phương Tình cũng lười đi xem Viên gia bị đánh thế nào , dù sao cũng không có liên quan đến cô.

Nếu bên này chuyện đền bù xử lí xong rồi, mẹ con cô cũng không muốn ở lại chỗ này liền tính toán đi chuyến bay sớm nhất trở về. Lúc trở về đến Bắc Kinh thì đã khuya nên cô cũng không muốn gọi cho Khang Tư Cảnh, trước đưa mẹ cô trở về Khang gia sau mới trở về nhà.

Phương Tình nhẹ nhàng trở về phòng, vừa đẩy cửa liền trợn tròn mắt. Khang Tư Cảnh giờ phút này lại đang ôm gối ôm cô mua cho anh mà ngủ, Phương tình bĩu môi, không phải người nào đó nói đây là thứ đồ chơi trẻ con sao? Sao bây giờ lại ôm nó chứ? Cô sợ ảnh hưởng tới giấc ngủ của anh, liền xuống dưới lầu tắm rửa.

Một lát sau trở lên liền thấy người đàn ông đang nằm trên giường kia đột nhiên mở mắt ra, cũng không biết anh mơ thấy cái gì, đôi mắt kia giờ phút này tràn đầy sát khí.

Nhìn thấy người đứng trước giường kia là Phương tình, anh liền ngẩn người, ngồi bật dậy khỏi giường, một tay đem cô kéo đến trước mặt, ánh mắt quét trên người cô, ánh mắt sắc bén nhất thời biến mất, đáy mắt lộ chút ý cười nói: " Em về rồi"

Phương Tình cũng không để ý, ôm lấy anh nói: " Em vừa mới về. Nhưng mà......." Cô chỉ cái gối ôm bên người anh: " Không phải nói là thứ đồ chơi trẻ con sao?"

Khang Tiên Sinh tâm tình thực không tồi, bị vạch trần cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại vẻ mặt bình tĩnh nói: "Ôm một chút, cảm thấy cũng được!"

". . . . . ."

Phương Tình bất đắc dĩ cười cười, hỏi anh: "Không nhớ em sao?"

Khang Tư Cảnh đem cô áp trên giường, dùng một loại ngữ khí cường thế lại bá đạo nói: " Có cần anh chứng minh một chút cho em không?"

". . . . . ."

Một đêm lửa nóng, phương tình quả thực mắc cỡ chết được, cũng không biết dưới lậu chị Vu có nghe thấy hay không.

Ngày hôm sau là cuối tuần, vừa lúc lại là mùa đông, Phương Tình tính toán ở nhà làm một nồi lẩu, chuyện nấu một nồi lẩu này cũng không làm khó được cô.

Nước lẩu Phương tình làm như nào Khang Tư Cảnh cũng không ý kiến chỉ là đối với nguyên liệu ăn lẩu anh có tương đối bắt bẻ. Chẳng hạn như thịt bò thì nhất định phải là thịt bò Kobe, tôm hùm cũng phải là tôm hùm chuyển trực tiếp từ Úc về, mà cá viên cũng phải là loại cá viên chuyển về trực tiếp từ biển.

Khang Tư Cảnh vừa yêu cầu liền có mấy người đi làm việc, chỉ một úc sau mọi thứ đã ở trong nhà. Chỉ là Phương Tình cảm thấy dùng thịt bò Kobe còn có tôm hùm để ăn lẩu thì thật sự là quá xa xỉ rồi. Nhưng Khang Tư Cảnh vẻ mặt bình thản nói: " Tôm hùm Úc vài trăm ngàn một con, Thịt bò cũng không một đến một cân, ăn một chút cũng không đến một vạn, dù sao cũng không phải ngày nào cũng ăn".

*Ở đây "trăm ngàn", "một vạn" là mình đang dịch theo tiền ở bên Trung nhaa

Phương Tình hít một hơi thật sâu, thấy chính mình thật rõ lã lắm chuyện, sao lại có thể nói với người này cái gì mà xa xỉ chứ.

Lúc sau hai người nhìn đi đến siêu thị gần đó gần nhà mua một ít rau ăn lẩu. Đem nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị xong Phương Tình đầu bắt đầu sơ chế nguyên liệu. Một lúc sau Phương Tình đột nhiên ý thức được là cô không biết gϊếŧ tôm hùm, Khang Tư Cảnh tất nhiên cũng không, hai người liền đứng trước một thùng tôm hùm nhìn trong chốc lát.

Khang Tư Cảnh quyết định gọi điện thoại về nhà cũ sang ra bên kia xin giúp đỡ. Chỉ trong chốc lát liền có hai đầu bếp từ nhà bên kia đến và chỉ một lúc hơn mười con tôm hùm đã được xử lí. Sau đó lúc rời đi họ thuận miệng hỏi bọn họ muốn dùng tôm hùm làm gì, Khang Tư Cảnh vẻ mặt vân đạm phong khinh nói bọn họ định nấu lẩu,hai đầu bếp ngây người trong chốc lát rồi lắc đầu rời đi.

Sau khi chuẩn bị xong Phương Tình đem nồi lẩu uyên ương đặt trên bàn. Khang tư cảnh cũng không rảnh rỗi, giúp đỡ cô đem đồ ăn ra. Phương Tình nhìn thấy Khang tiên sinh mặc quần áo ở nhà, lại giúp cô mang thức ăn ra, nhìn thật sự là một người đàn ông của gia đình.

Tôm hùm này thật lớn, bỏ hai con vào trong nồi liền không còn chỗ trống. Phương Tình trước hết ăn một ít cá sống. Khang Tư Cảnh thấy cô chấm đồ ăn cùng với một đĩa nước chấm đầy ớt, anh tức khắc liền thấy cả người tê dại.

Phương Tình ăn đến siêu cấp đã nghiền, đã thật lâu không có ăn nồi lẩu nào ngon như vậy. Cô vừa ngẩng đầu lên thì thấy Khang Tư Cảnh đang nhìn chằm chằm vào mình, vẻ mặt hoàn toàn là bị doạ đến ngây người rồi, Phương Tình liền hướng anh nói:" Tư Cảnh anh biết không ở quê nhà em người ta nói rằng không biết ăn cay thì không phải là một người chống tốt. "

Khang Tư Cảnh mày nhíu lại, "Còn có câu nói này sao?"

Phương Tình nghiêm túc hướng anh gật gật đầu. Khang Tư cảnh ánh mắt phức tạp trầm tư trong chốc lát sau đó đứng dậy lấy hai cốc nước lại đây, Phương Tình đang muốn hỏi anh muốn làm gì, liền thấy anh lấy đồ ăn từ trong nồi lẩu kia chấm vào đĩa nước chấm rồi cho vào miệng.

Chỉ thấy sau khi anh nuốt xuống khuôn mặt lập tức liền ửng đỏ, sặc đến mức ho khan, vội vàng uống một ngụm nước rồi lại tiếp tục ăn. Phương Tình xem mà trợn tròn mắt, anh hoàn toàn chính là đang tự ngược chính mình! cô nhịn không được , vội vàng nói:" Em chỉ đang nói đùa thôi, ăn không được thì đừng ăn, thể hiện cái gì chứ!"

Khang Tư Cảnh lại gắp thêm một đũa lớn, thổi cho nguội bớt liền cho vào miệng, lại vội vàng cầm cốc nước uống, Phương Tình thấy anh có vẻ quyết tâm liền vội vàng ngăn lại nói:" Ăn không thì đừng cố gắng quá, sao lại ngốc đến thế chứ! "

Khang Tư Cảnh nước mắt chảy ròng, bình thường khó có thể nhìn ra được người đàn ông này cũng có lúc phải chật vật như vậy, Phương Tình thật sự là cảm thấy vừa buồn cười vừa đau lòng. Anh dùng khăn tay lau nước mắt, lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô nói: "Còn không phải anh muốn làm một người chồng tốt sao!"

Phương Tình thấy anh thật sự là đang nghiêm túc, nhất thời có chút áy náy, chính mình khi dễ anh như vậy thật là không nên. Chỉ là cô không nghĩ rằng Khang Tư Cảnh thế mà lại ngây thơ tin lời của cô, còn câu nói " Còn không phải anh muốn làm một người chồng tốt sao!" nghe có chút uất ức. Phương Tình giúp anh lau nước mắt, ôm lấy mặt anh hôn một cái nói: " Anh đã là một người chồng cực kì tốt rồi, không cần phải làm như vậy để chứng minh".

" Vậy là anh không cần phải ăn nữa?" hỏi thật sự nghiêm túc chỉ là còn có một chút ngốc nghếch trong đó. Bộ dạng này của anh khiến Phương Tình tràn ngập thương xót, sờ sờ đầu anh nói: "Đừng ăn nữa". Bữa tiệc này hai người đều ăn thật sự cao hứng, quả nhiên tôm hùm tươi ngon là tuyệt nhất, hương vị kia miễn bàn có bao nhiêu ngon lành.

Bất quá điều làm cho Phương Tình cảm thấy đáng tiếc chính là, cô ăn xong liền lập tức nôn hết ra, không có biện pháp, cô bị say máy bay, cho dù đã xuống máy bay từ lâu nhưng vẫn bị nôn ọe như vậy. Phương Tình thật ra cũng không để ý, Khang Tư Cảnh cũng không yên tâm, bởi vì lần trước sau khi trở về từ Hồng Kông cô cũng bị như vậy nhưng mà Khang Tư Cảnh lại lo lắng nên bắt cô ngày mai phải đến bệnh viện khám.

Phương Tình thật ra không như thế nào để bụng, bởi vì cô đã có thói quen này , trước kia đi máy bay cũng thường bị như vậy. Bất quá vài ngày sau cô đang ăn trưa cũng bị nôn ra liền thấy hơi kì lạ.

Phương Tình cũng không phải tiểu hài tử gì nên cô hiểu loại tình huống này hoặc là chính là dạ dày xuất hiện vấn đề, hoặc là chính là mang thai

. Nhưng mà Phương Tình lại cảm thấy cô không quá có thể là mang thai, đại khái là kiếp trước cô không hề có duyên với đứa bé theo bản năng cảm thấy chính mình không dễ dàng như vậy mang thai. Chỉ là suy đoán này làm cho cô có chút chờ mong, buổi chiều cô xin về sớm để tranh thủ đến bệnh viện kiểm tra.

Trước hết cô đi xét nghiệm trước, bác sĩ tỏ vẻ dạ dày cô không có vấn đề sau đó cô mới đi đến sản khoa. Kiểm tra qua một lượt, bác sĩ nói với cô:" Chúc mừng cô đã mang thai rồi, đã sáu tuần rồi, về sau ăn uống nên chú ý một chút, trong thời gian ba tháng đầu không nên quan hệ vợ chồng." Phương Tình nghe thế ngây người một lúc lâu mới tìm được thanh âm hỏi:" Bác sĩ.........Tôi thật sự là mang thai?"

"Đúng, là mang thai"

Phương Tình cầm tờ giấy chuẩn đoán của bác sĩ đi ra lúc sau vẫn như cũ không thể tin được, cô cư nhiên liền mang thai ,phía trước cô cũng có suy đoán là mình mang thai nhưng theo bản năng cảm thấy không dễ dàng như vậy, cho nên cũng không có cùng Khang Tư Cảnh chuẩn bị tâm lí, cho nên bất thình lình nghe tin mình mang thai liền cảm thấy bất ngờ. Cô vẫn không thể tin là mình mang thai, cô sợ bệnh viện này chẩn đoán sai liền đi hai bệnh viện khác, kết quả vẫn là mang thai.

Cô quả thật là mang thai!

Phương tình ngồi ở trong xe, nhìn tờ giấy chẩn đoán trong tay, cô thật sự không còn ngôn từ nào để diễn tả tâm tình của mình ngay lúc này.

Kiếp trước bởi vì phá thai quá nhiều mà cô không thể mang thai được nữa, cô nằm mơ đều muốn làm mẹ, được sinh ra đứa bé, thật là không nghĩ rằng đời này lại có thể dễ dàng mang thai như vậy. Phương tình tựa vào tay lái ,nhịn không được khóc nấc lên, ông trời đối với cô thật sự không tệ, không chỉ cho cô cơ hội được sống lại mà còn ban cho cô đứa trẻ, Phương Tình cô đến tột cùng có tốt để ông trời chiếu cố đến như vậy.

Cô cùng Khang Tư Cảnh có đứa bé. Cô vui mừng đến không thở nổi, ngoại trừ khóc cũng không biết chính mình nên làm gì. Chính là suy nghĩ lại cô thấy mình xúc động quá mức đối với cục cưng không tốt, lập tức lau khô nước mắt, theo bản năng sờ bụng, tựa hồ là đang đối với bảo bảo an ủi.