Chương 45: Xâm Nhập Phí Lạc Phủ

Thành Si Khải được người dẫn vào một gian phòng nồng nặc huân hương mùi, thứ vị đạo cô chán ghét nhất. Đại não thoáng qua ngày nào đó bị nữ tử kia cường hôn, cô lập tức xua tay bác bỏ ý nghĩ rối ren trong đầu.

Gian phòng bài trí sạch sẽ, gọn gàng, bầu không khí khá trang nhã nhưng không phải loại hình Thành Si Khải thích.

Một nha hoàn bước vào nói:

"Hoa công tử, chủ tử bảo người hãy tẩy rửa, hắn rất nhanh thì đến, người có muốn ăn gì lót bụng?"

"Không cần, ta lúc nãy ăn qua hoa quả." Thành Si Khải nhàn nhạt nói.

Nha hoàn kia tựa hồ bị diện mạo tuấn dật cùng khí chất phi phàm chấn kinh một chút. Hiểu ý gật đầu, xoay người rời khỏi gian phòng.

Thành Si Khải bài bố Mê Hồn trận ngay ở cửa, thủ pháp cao siêu, người tu đạo nội lực yếu ớt, luyện chưa tới, nếu lỡ sa vào có thể bị tẩu hỏa nhập ma, vĩnh viễn không thoát được trận pháp này.

Thời gian trôi qua nửa canh giờ. Uông Đông Phí đặt chân tới gian phòng. Hắn khịt mũi, nhất thời trong khoang mũi tràn nhập hương thơm khiến hắn thân thể to lớn dị thường sảng khoái, hưng phấn tột đỉnh. Hắn đưa ánh mắt nóng rực ngắm nghía Thành Si Khải, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, vươn tay chạm gò má kiêu ngạo.

Nam tử chỉ thấp hơn hắn một chút, chẳng hơn chẳng kém, đôi đồng tử hổ phách thâm trầm khiến hắn có cảm giác như bị áp bức. Một tiểu dân bình phàm, sao lại mang ánh mắt nguy hiểm này lên người?

"Khải Thành, ngươi không thể đối với bổn tướng quan tâm chút?" Uông Đông Phí kéo cô ngồi xuống chiếc bàn tròn gần giường, thanh âm trách móc.

"Tướng quân, chúng ta chỉ mới sơ ngộ, không quen không biết, làm sao ta buông xuống đề phòng với người xa lạ như tướng quân đây?" Thành Si Khải bình thản nhấp ngụm trà.

"Hoá ra Khải Thành sợ bổn tướng, nào, đừng sợ, để bổn tướng hảo hảo cảm thụ ngươi." Mắt thấy ma trảo Uông Đông Phí chụp tới, cô đột nhiên khanh khách cười, nụ cười mang theo vài tia trào phúng, ngồi tại mép giường. "Tướng quân, đêm còn dài, tướng quân vội vàng như vậy, để làm chi?"

Nam tử diện như quan ngọc thủ cước nhanh như gió trời, không cách nào nắm bắt tâm tư của nam tử.

Uông Đông Phí vuốt chòm râu: "Khải Thành nói chí phải bất quá lời ngươi nói trên sân khấu, ngươi định khước từ bổn tướng?"

"Tướng quân có phải hay không hiểu lầm rồi, ta đồng ý ở trên giường tướng quân diễn nghệ chứ không hề có ý tứ khác."

"Khải Thành! Bổn tướng chưa từng để bất luật kẻ nào cự tuyệt bổn tướng nhiều như vậy, ngươi là ngoại lệ. Khải Thành rất thú vị nên bổn tướng tạm thời không truy vấn." Uông Đông Phí cầm bàn tay trắng nhợt mơn trớn. "Mềm mại thật, như thể nó chưa bao giờ làm việc nặng nhọc..."

"Tướng quân quá khen, tiểu dân tuy làm việc trong đoàn hí kịch ròng rã nhiều năm nhưng vì bản chất công việc, tiểu dân cũng tiêu tốn một phen công phu bảo dưỡng."

"Khải Thành, bàn dung mạo này, bổn tướng càng nhìn càng không thể dời mắt đâu..."

Hơi phở nặng nề sặc mùi rượu phả bên tai, Thành Si Khải ánh mắt sắc lạnh nghiêng đầu một bên, không khách khí cự tuyệt hắn thân mật động chạm. Luôn u ám lạnh lùng khuôn mặt bỗng câu lên một đạo quỷ dị cười:

"Tướng quân, để tiểu dân đàn một khúc cho ngươi thưởng thức đi."

Hắn gật đầu, ý bảo cô được phép đàn.

"Một khúc này mang tên, Bình sa lạc nhạn."

Đàn tranh đã được chuẩn bị sẵn, đây là cây đàn vì hành quân nhớ thương Vu Tích Viên mà bản thân đã cất công chế tạo. Hy vọng một ngày đích thân trao lại cho ái nhân.

Ngọc thủ thon dài lả lướt trên phím đàn, du tẩu khẩy nhẹ. Khi cầm đàn tranh, bất tri bất giác lại tưởng niệm bộ dáng bạch y nữ tử cô tịch ngồi ở Quy Ảnh các, đàn một khúc da diết mong mỏi cố hương.

Khúc điệu du dương bắt đầu văng vẳng bên tai Uông Đông Phí, hắn chống cằm, trong cuống họng tràn ngập hương rượu cay nồng mà Thành Si Khải đã rót cho hắn. Đôi mắt chim ưng ngà ngà say.

Trong tiếng đàn có tiếng nhạn líu lo, dìu dập trầm bổng. Hắn cảm giác như mình đang lạc giữa chốn bồng lai tiên cảnh. Xung quanh là chim nhạn vẫy vùng hoà cùng hoa đào nở rộ. Vô cùng mỹ hảo cảnh tượng cứ thoảng qua trong đầu, cả cơ thể nhẹ bẫng, lâng lâng theo nhịp đàn.

"Khải Thành! Nhĩ hảo mỹ..."

"Nghe thiên hạ đồn đãi, tướng quân luyện một thứ võ công cực kỳ lợi hại?"

"Khải Thành, ngươi đừng quan tâm, ngươi chỉ cần biết, bổn tướng sẽ không để ngươi chịu uỷ khuất nếu ngươi làm người của bổn tướng."

Thành Si Khải nở nụ cười bén nhọn, tiếng đàn dần lên cao vυ"t, như hàng vạn phi tiễn nã vào đại não Uông Đông Phí. Hắn mê muội, hai tròng mắt mất tia tiêu cự, như con rối phó thác theo tiếng đàn trầm bổng.

Thành Si Khải nhàn nhã nhìn trên giường hai nam tử giao hoan. Nhét bông gòn bịt kín tai, không để âm rêи ɾỉ như thú gầm dơ bẩn tai. Cô tiêu sái rời khỏi phòng, muốn thám thính một chút Phí Lạc phủ.

Ma xui quỷ khiến, khi rẽ vào một góc tối sau lưng Phí Lạc phủ, Thành Si Khải lại vô tình động trúng Thành Nhĩ Lang. Cả hai đồng dạng ngã xuống đất, phát ra động tĩnh không nhỏ. Thành Si Khải kéo Thành Nhĩ Lang ẩn nấp sau tấm bình phong gần đó, hoà thành một dạng với bóng đêm. Tiếng thị vệ quát tháo lẫn nhau vang dội chạy ngang qua cô và hắn.

"Ô Ô! Cửu đệ, ta cứ nghĩ đệ bị cái tên da^ʍ tặc kia cường bạo, vừa nghĩ đã thương tâm muốn chết."

Bầu không khí có điểm dở khóc dở cười. Thành Si Khải nội tâm hoá đá:

"Ngươi bé bé cái miệng lại."

"Đệ ở trong gian phòng ấy hảo lâu, ta sau khi thu thập cái đám xú tạp nham kia liền ra ngoài tìm, bất quá nha hoàn nói đệ vẫn đang chung một chỗ với Uông Đông Phí."

"Bát huynh a, ngươi cũng quá xem thường ngươi cửu đệ rồi, còn ngươi thì sao?"

"Ta? Đương nhiên giao cho đội quân của cửu đệ xử lý thoả đáng, bọn hắn động chạm ghê tởm muốn chết. Ô! Ta chỉ yêu Liệt, chỉ muốn chạm vào Liệt!"

Trên trán xuất hiện ba đường hắc tuyến: "Thôi được rồi, tạm thời kết thúc vấn đề nhảm nhí tại đây!"

"Cửu đệ! Ngươi có nhớ đến Nghê cô nương ngày đó nói Uông da^ʍ tặc tu luyện tà đạo." Thành Nhĩ Lang sắc mặt nghiêm trọng đứng lên.

"Nhớ đến, không đợi ngươi kể, hiện tại ta cũng đi tìm. Nữ tử ở Tô Hưng liên tục mất tích, tử vong không rõ nguyên nhân, nhất định đằng sau màn có ẩn khuất."

Hai người đến dọc lối hành lang Phí Lạc phủ, quan sát hai nha hoàn đang quét tước, chờ các nàng xong việc, trực tiếp điểm huyệt làm ngất. Thành Si Khải và Thành Nhĩ Lang thay đổi một thân trang phục nha hoàn. Cô thì khá hoàn hảo, hắn thì ngược lại, sắc mặt thập phần khó coi.

"Cửu đệ! Ta trông thật xấu xí, vì cái gì đệ lại thích hợp vận nữ trang đến vậy?" Thành Nhĩ Lang nhìn Thành Si Khải lãnh diễm dung mạo, vóc người lồi lõm duyên dáng, trợn tròn mắt .

"Nữ tử đô con...." Thành Si Khải khoé miệng thoáng run, nghẹn trong bụng tràng cười.

"Cửu đệ! Ngươi trêu huynh, ngươi cư nhiên cười nhạo ta xú?"

"Ngẫm lại thì, ngươi vận nữ trang cũng có khác ý vị a..."

Hai người đi ngang qua đám thị vệ tuần tra mà không để lộ sơ suất. Bọn thị vệ đi một đoạn thì ngẩn người.

"Đám nha hoàn của tướng quân hôm nay ăn gì mà cao ngất vậy."

"Nữ tử có người nào vai hùm lưng gấu như nàng kia?"

"Dạ tiệc hôm nay các ngươi uống nhiều."

"Nói rất có đạo lý, hiện tại đầu óc có điểm choáng váng a, đáng lẽ giờ này ta cùng chu công gặp gỡ rồi, tất cả là tại ngươi, kéo lão tử ra ngoài tuần tra!!!"

Đám thị vệ bận đấu võ mồm chí choé mà không hề hay biết Thành Si Khải và Thành Nhĩ Lang đã đột nhập vào Phí Lạc phủ.

"Ai, cái đám cẩu tặc này, chủ nào tớ này quả nhiên không sai, thiên hạ nếu rơi vào tay cái tên Uông thích cường hoa cúc kia ắt đại loạn a!" Thành Nhĩ Lang nhịn không được phỉ nhổ.

"Bát huynh, ngươi từ khi nào thích đặt biệt danh cho người khác?"

"Hừ hừ! Ta chưa băm cái mông to tròn của hắn ra thành trăm mảnh là mỹ cho hắn lắm rồi!"

"Cửu đệ! Đệ đang tìm kiếm vật gì?" Thấy Thành Si Khải không ngừng mò mẫm dưới nền đất, Thành Nhĩ Lang thắc mắc hỏi.

"Nhất định có cơ quan!"

"Đệ khẳng định?"

"Trực giác của ta!" Tâm thức thôi thúc cô không ngừng tìm kiếm vết tích.

Thông thường những kẻ giữ quyền cao chức trọng trong triều, tại gian phòng chính của hắn luôn ẩn giấu cơ quan.

Lần đầu tiên đặt chân vào toà phủ trạch này, Thành Si Khải đã chú ý tới giá thư tịch ngay bên cạnh trường kỷ. Mặc dù hắn cảm thấy kỳ quái Thành Si Khải hành động bất quá vẫn là đến phụ cô một tay.

"Đệ xác định lấy từng quyển thư tịch xuống?"

"Không cần phí sức." Thành Si Khải vươn tay lấy cuốn cổ thư binh pháp lệch khỏi hàng cô cho là khả nghi. Quả nhiên không phải là cái gì cổ thư, bên trong nội dung rỗng tuếch, giấy trắng không chứa đựng bất luận vết mực nào. Thứ cô muốn tìm, chính là phiến đá nhô ra sau lưng cổ thư.

"Sẽ không phải bẫy?"

"Thử xem sao!" Thành Si Khải đẩy phiến đá, cô và hắn thối lui ba bước. Lập tức giá thư tịch ầm ầm rung chuyển, dịch sang một bên, mở ra bậc thang cũ kỹ dẫn xuống mật đạo phía dưới.

"Bát huynh, lửa!"

"Có ngay!" Hắn đốt ngọn đuốc, ánh lửa lập loè soi sáng bậc thang. Cả hai chậm rãi bước xuống, thủ sẵn trường kiếm trong tay, tận lực nâng cao cảnh giác.

Tiến sâu thêm một đoạn, Thành Si Khải nhíu mày. Mùi máu tươi tanh hôi nồng nặc quấn quanh khoang mũi nhạy cảm của cô. Mật thất u ám tràn ngập mùi huyết tinh lẫn trong đó là mùi thi thể đang phân huỷ!

"Thối chết, đại da^ʍ tặc kia tính làm cái quỷ gì tại mật thất trông chẳng khác chuồng heo của hắn a!" Thành Nhĩ Lang ghét bỏ bịt mũi.

Thành Si Khải đoán không lầm. Giác quan ma cà rồng thiên bẩm luôn đúng!

"Cửu đệ..."

Tràn cảnh trước mắt khiến cả hai bàng hoàng. Hai bên lối đi là ngục giam chồng chất xương người, thi thể huyết nhục mơ hồ. Mặt mũi đã nát bét nhưng vẫn dễ nhận thấy, các cỗ thi thể toàn bộ là nữ tử.

Những bộ y phục đoan trang kia, những đôi mắt hận thù chưa kịp khép kia.

Máu nhiễm song sắt, máu nhiễm thành tường, thấm đẫm mặt đất. Cuối hành lang, nữ tử trần trụi bị treo lên cột cao, tay chân trói buộc bởi xiềng xích, nội tạng phanh thây, tựa hồ gò má vẫn còn lưu lại vệt nước chưa khô cạn. Dưới chân nữ tử là chiếc bàn gỗ vuông nhỏ, đặt ngay ngắn quyển bí tịch giàn giụa vết máu.

Quyển bí tịch viết. Huyết Ma Thần Công.

Trong bóng đêm, đỏ rực đồng tử tỉnh giấc, kiệt ngạo phóng tứ, nộ khí xung thiên. Thành Nhĩ Lang nuốt ngụm nước bọt hơi nghiêng đầu, nghe tiếng răng gião kẽo kẹt. Khí tràng lạnh lẽo điên long đảo phượng lan tỏa cả mật thất, khiến hắn không rét mà run.

Trên mặt sợi tóc phất qua làm hắn ngứa, ngọn đuốc lập loè phơi bày sợi tóc kia.

Bạch sắc....

"Tướng quân, có cần thông tri cho Phiêu Kỵ tướng quân chúng ta đã đại thắng Tô thành?" Nam tử vận khôi giáp đối nữ tử kính cẩn cúi đầu.

"Không cần! Bổn tướng biết hắn sẽ biết." Thành Ninh Hinh đứng trên tường thành. Nhìn mặt trăng đỏ rực nhuốm hồng cả trời đêm, trái tim run lên, trong l*иg ngực đập gia tốc.

Nàng có điểm lo lắng không yên. Thành Si Khải không hề viết thư gửi nàng, chuyện gì đã xảy ra tại Tô Hưng?

Đêm canh ba, quạ khóc sói tru, đinh tai nhức óc một vùng hiu quạnh. Nữ tử vận một thân bạch sắc khôi giáp uy nghi bễ nghễ, sóng mắt lưu chuyển, bóng lưng phảng phất sâu kín cô tịch....