Chương 44: Bá Vương Biệt Cơ

Nghê Ưu Mộng đút ngón tay vào miệng ngủ say sưa. Nghê Vãn thấy hài nhi hơi thở đều đều, nàng mới ngưng khúc ca, theo bản năng xoay lưng ôm Nghê Ưu Mộng hộ trong ngực. Để nhãn thần nóng rực của Mộ Dung Ngữ đối diện tấm lưng gầy yếu.

"Thứ lỗi cho sự bất tiện. Mộ Dung cô nương không phiền thanh âm huyên náo của Ưu nhi chứ?"

"Nghê tỷ tỷ, ta hành tẩu giang hồ nhiều năm, sớm lang bạt kỳ hồ thử hỏi có chuyện gì khó dễ được ta, hài nhi náo nhiệt một chút mới tốt."

Đối với một công chúa ma cà rồng luôn sống trong nhung lụa, kẻ hầu người hạ. Ở lâu đài xa hoa mà nói, tình cảnh này khiến Mộ Dung Ngữ có phần chật vật. Chưa bao giờ nàng ngủ trên chiếc giường bé tí thế này, trải nghiệm lần đầu tiên ngủ một giường ba người xem ra không dễ dàng.

Mộ Dung Ngữ nhúc nhích cũng không dám, sợ kinh động nữ tử hơi thở đều đều bên cạnh. Nàng oằn người thầm than cái lưng bất ổn!

Hương thơm thảo mộc truyền qua khoang mũi khơi huyết mạch tối cường trỗi dậy. Trong bóng đêm, đỏ như máu đồng tử quỷ dị rực sáng, răng nanh sắc bén gần chạm cần cổ non nớt của Nghê Vãn thì Thành Si Khải lời nói lúc tới Tô Hưng khiến nàng nghẹn một bụng.

"Mộ Dung Ngữ, ở niên đại này cấm tuyệt đối ngươi ăn tạp, đừng để bổn vương mất mặt!"

Mặt than khốn khϊếp!!!

Ta phi!!! Chính ta mới là công chúa!!! Vì cái gì tới địa phương chết bầm này lại thay vai đổi vế!!!

Mộ Dung Ngữ gác tay lên trán, cơn khát máu tạm thời nén xuống.

Trằn trọc, miên man. Giá như bây giờ có thuốc lá thật tốt biết mấy...

Thành Si Khải qua song cửa nhìn lên ánh trăng mông lung, cô ngồi xuống bàn gỗ cạnh giường, quyết định quyết một phong thư gửi về Phần Dương xa xôi.

Viên nhi! Hành quân bận rộn nên không thể viết thư cho nàng được. Xin lỗi vì sự chậm trễ của ta, hẳn nàng đã lo lắng nhiều, ta biết nàng nhiều đêm trắng mất ngủ. Nhưng nàng hãy luôn vui vì ta cũng sắp hồi kinh thành gặp nàng, đến lúc đó sẽ cấp nàng thật to kinh kỷ.

Trong khoảng thời gian ta rời khỏi, nàng nhớ phải luôn thận trọng, nếu không có việc hệ trọng phải luôn ở trong Thiên Phượng cung. Liệt sẽ bảo vệ nàng khỏi nhiều mối nguy. Thành Si Khải...

"Trông cậy vào ngươi!" Thành Si Khải xoa đầu chim bồ câu, kẹp phong thư trong khúc gỗ nhỏ, nâng nó lên cao để nó bay đi.

Bạch phát tóc xoã tung, đỏ rực đồng tử lạnh lẽo âm trầm, khí tràng cường đại nhấn chìm bóng đêm thanh u tịch mịch. Thành Si Khải uống huyết tửu, vươn lưỡi liếʍ khoé môi, nhịp tay lên bàn, biểu tình thâm tàng bất lộ.

Cô tin tưởng năng lực của Thành Ninh Hình cũng như tin tưởng chính năng lực của bản thân. Thành Si Khải nhàn nhạt cười, tự hỏi ngày mai nên cho Mộ Dung Ngữ và Thành Nhĩ Lang tắm máu hay yên bình kết thúc đây?

Nghĩ đến khắp nơi thấm đẫm máu tươi. Thành Si Khải huyết mạch run lên, dị thường sảng khoái, quỷ dị tiếng cười không ngừng vang vọng trong gian phòng nhỏ.

Dường như, nó sắp trở về bên cô rồi, rất gần, rất gần. Năng lượng vô biên thâu tóm, Thành Si Khải ôm đầu đau muốn nổ tung, gân xanh trên trán mơ hồ lộ ra. Huyết ấn trải rộng trên mu bàn tay, quang mang hửng sáng cả gian phòng.....

"Các hạ vào thành để làm gì?" Nghê Vãn thu thập ẩm trà, ngưng mi hỏi.

"Như ngươi thấy, chúng ta là thương buôn, muốn vào thành trao đổi vải vóc." Thành Si Khải nghe hỏi trả lời.

"Tiểu nữ khuyên thiếu hiệp không nên bước chân vào địa phương ấy."

"Nghê tỷ tỷ, có ý tứ?"

"Uông Đông Phí! Không những ham mê nam sắc mà còn tu luyện tà đạo, dấn vào sẽ nguy hiểm tính mạng. Trượng phu đã khuất của tiểu nữ cũng từng bị hắn bắt vào thành. Sau ba ngày tuyển trạch nam sủng, không vừa mắt Uông Đông Phí nên bị tống ra ngoài còn được tặng thêm hai mươi trượng vào người." Nghê Vãn ngữ khí phi dương, vỗ về Nghê Ưu Mộng nộn nộn mặt, nhãn thần phảng phất bi thương.

"Nghê tỷ tỷ, Hoa ca ca rất lợi hại, tỷ..." Mộ Dung Ngữ nắm lấy bàn tay Nghê Vãn. "Đừng lo lắng cho chúng ta."

"Nhưng Mộ Dung cô nương là nữ tử chân yếu tay mềm, vạn nhất..." Nghê Vãn vội vàng né tránh xa lạ động chạm.

Mộ Dung Ngữ trái tim cơ hồ vỡ nát, xuyên thủng, máu tươi đầm đìa. Nghê tỷ tỷ hành xử như vậy cũng đúng, nữ tử cổ đại làm sao so hiện đại phóng khoáng.

"Nghê cô nương muốn nói chúng ta liên lụy ngươi?" Thành Si Khải híp mắt, bức nhân khí tràng loạn phát, không sao kiềm chế được.

"Tiểu nữ không dám, chỉ lo lắng an nguy của ân nhân, tiểu nữ không muốn thấy người giúp mình nằm lại Tô Hưng!" Nghê Vãn không ngốc. Thanh kiếm treo ngang hông của ba người không phải loại rẻ tiền tuỳ tiện mua ngoài chợ. Thân thủ cao siêu khó dò, nàng sớm biết họ không phải thương buôn bình thường.

Nghê Vãn không muốn vạch trần lai lịch của họ, dây vào, kẻ thiệt thòi là nàng.

"Ai bảo với Nghê cô nương đây, ta sẽ dẫn Mộ Dung muội theo cùng?"

"Thành ca, ngươi...." Tâm tình không nói nên lời. Mộ Dung Ngữ vô cùng cảm kích, tên mặt than này đôi khi cũng tốt bụng đấy chứ.

"Kỳ thực, ngươi có thể sai xử nàng tuỳ ý, cứ xem như nàng đang ăn nhờ ở đậu nhà ngươi đi, trên đời này đâu ai cho không ai thứ gì. Phải không, Nghê cô nương?" Thành Si Khải thu liễm khí tràng, lau chùi lưỡi kiếm bén nhọn đến khi nó bóng loáng mới dừng động tác.

"Hoa thiếu hiệp nói rất có đạo lý." Nghê Vãn câu lên một mạt tươi cười nhìn Mộ Dung Ngữ.

"Hoa Khải Thành, ngươi, ngươi....." Thổ tào, coi như lão Thiên an bài đi. Vì mỹ nhân, ta cam tâm tình nguyện làm chân sai vặt, hắc hắc.

Thành Nhĩ Lang và Thành Si Khải thay đổi một thân bố y bình phàm, trang dung một chút ngũ quan, ra ngoài thám thính tình hình Tô Hưng.

"Cửu đệ, Tiểu Ngữ Ngữ thật đáng thương."

"Nàng phỏng chừng sắp ngất, ngất trong mật ngọt!"

"Cửu đệ, đệ hôm nay trang dung tinh xảo để làm gì nha, ta không quen để khuôn mặt phấn hồng thế này..." Thành Nhĩ Lang khóc không ra nước mắt. Còn chưa hừng đông. Thành Si Khải đột nhiên đè đầu cưỡi cổ hắn để điểm phấn và son môi lên mặt hắn.

"Thành Nhĩ Lang, nhĩ hảo mỹ." Thành Si Khải nổi lên tâm tư trêu chọc hắn.

"Đệ vẻ mặt đó là sao, ghê chết ta!" Thành Nhĩ Lang da gà da vịt thi nhau mọc, hắn vô pháp tiếp thu Thành Si Khải lãnh diễm ngũ quan.

"Cửu đệ a." Thành Nhĩ Lang gác tay lên vai cô, ca ngợi: "Nếu đệ mang khuôn mặt này mà vận nữ trang, ta sẽ thật tưởng đệ là mỹ nhân nào mất. Quá chói mắt!"

Thành Si Khải ăn ý phối hợp: "Vậy ta nói ta là nữ tử thì ngươi có tin hay không?"

"Khai cái gì vui đùa."

Diện vô biểu tình nói: "Hiểu thì tốt, nên nhớ một điều, ta không làm việc gì mà không có mục đích."

Nhiều phiên chợ trời bày bán hoa quả vào buổi sáng, tuy nhiên vẫn thưa thớt người qua lại. Dân chúng khi gặp binh lính tuần tra thì tận lực tránh né hoặc đi đường vòng.

"Cho hỏi vì sao nơi đây thưa thớt nữ tử như vậy?" Thành Nhĩ Lang hỏi bá tánh phụ cận.

"Vị huynh đài này, có phải ngươi mới đặt chân đến Tô Hưng hay không?"

"Đúng vậy."

"Ai nha, nữ tử nơi này phần lớn bị đày vào thành của Uông tướng quân làm nô tỳ, số phản kháng thì bị trảm, chết như rơm như rạ. Nam tử ngũ quan đẹp đẽ một chút thì bị bắt vào thành biếm nam sủng phục vụ Uông tướng quân và binh lính."

"Sở thích hảo biếи ŧɦái." Thành Nhĩ Lang ngữ khí mang theo vài tia châm chọc.

"Huynh đài cẩn thận ngôn từ, kẻo binh lính nghe được thì không hay lắm đâu!" Nam tử kia mặt trắng đến doạ người. "Ta cũng từng bị áp giải vào thành một lần, hình phạt vô cùng kinh khủng dành cho những kẻ bất tuân. May mà ta phúc lớn mạng lớn nên thoát khỏi quỷ môn quan một vòng."

"Đa tạ chỉ điểm."

"Dân chúng nơi này bị đối xử tệ hại thật, bầu không khí cũng quá ngột ngạt đi, muốn người ta phải sống như thế nào?"

Thành Si Khải cười nhưng không nói.

"Thuộc hạ của đệ báo cáo cho huynh, binh lính một ngày tuần tra ba vòng, sáng, trưa, chiều. Hơn thế, chúng có điểm sao lãng canh gác, cùng bọn binh lính ở Tô thành không sai biệt lắm."

"Đi thôi bát huynh, ta sẽ huấn luyện ngươi diễn một vở kịch!" Thành Si Khải tiêu sái cười. Khi thì ôn hoà khí khái, khi thì âm tàng bất định. Thành Nhĩ Lang chưa bao giờ đoán được con người thật của cô.

Hắn phát hiện, hắn chưa bao giờ am hiểu Thành Si Khải. Vị hoàng đệ này, tâm tư sâu tựa đại hải, luôn khoác lên người vẻ thần thần bí bí.

Thành Nhĩ Lang biểu tình mờ mịt theo chân Thành Si Khải.

Vở kịch gì nha?

Nam tử phong dật này còn biết bao nhiêu thứ kỳ lạ trên đời?

Nguyệt hắc, phong cao được nhân gian truyền tụng là đêm gϊếŧ người phóng hoả...

Trời tối đen như mực, cổng thành chậm rãi mở, một đám nam tử vóc dáng nhu nhược, ngũ quan thanh tú được binh lính dìu lên kiệu khiêng vào thành.

So sánh với những cung điện nguy nga ở kinh thành cũng không ngoa. Đại khái có bốn năm thủ phủ, Thành Si Khải đoán cái phủ xa hoa nhất, lớn bậc nhất gọi Phí Lạc phủ thuộc về Uông Đông Phí.

"Các ngươi đứng đây đợi!" Một binh lính ra lệnh, hắn vào trong Phí Lạc phủ thông tri chủ tử của mình.

"Các ngươi được quyền vào phủ, cấm ồn ào to tiếng đấy!"

Uông Đông Phí hút thuốc lá sợi bằng tẩu gỗ, hắn nhả ra ngụm khói, hơi thở nặng nề. Nhãn thần sắc liệm như hùng ưng đảo mắt quanh đám người mới tiến vào.

"Người phương nào dám quấy nhiễu mộng đẹp của bổn tướng?"

Thành Si Khải bước lên khỏi đám người, không chút gợn sóng nhìn thẳng Uông Đông Phí:

"Tiểu dân thuộc đoàn hí kịch di chuyển từ vùng này sang vùng khác, vừa hay ngang qua Tô Hưng nên nán lại nghỉ ngơi vài ngày rồi tiếp tục lên đường tiến về phương Nam. Chẳng hay nguyên do binh lính của tướng quân áp giải đoàn hí kịch của tiểu dân về đây?"

Uông Đông Phí triệt để chấn kinh trước ngũ quan nam tử. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, vẻ lười biếng ban đầu tiêu tan không còn sót lại một mảnh. Đôi đồng tử hổ phách sáng ngời khiến hắn mê muội, da trắng nhợt, bạc môi điểm chút son đỏ. Quả là bách niên nan ngộ nam tử, hứng thú hỏi:

"Ngươi tên gì?"

"Hoa Khải Thành."

"Tên hay! Tên hay! Tốt lắm Khải Thành, ngươi nói ngươi thuộc đoàn hí kịch, vậy biểu diễn chút tài nghệ khiến bổn tướng vui vẻ đi!"

Thành Si Khải gật đầu, hàng mi dài khẽ chớp câu mất hồn phách Uông Đông Phí.

Cô chỉ tay về hướng Thành Nhĩ Lang được trang dung thành tiểu bạch kiểm, môi hồng, răng trắng:

"Đây là ca ca của tiểu dân, Hoa Bát Lang, hôm nay chúng thần sẽ biểu diễn một vở kịch gọi, Bá Vương Biệt Cơ."

"Bá Vương Biệt Cơ?* Thật là lạ, bổn tướng chưa nghe qua bao giờ, mỏi mắt mong chờ Khải Thành biểu diễn a."

*: Bá Vương Biệt Cơ là một vở kinh kịch dựa trên câu chuyện tình giữa Hạng Vũ và nàng Ngu Cơ thời Hán Sở Tranh Hùng.

Vở kịch do nghệ sĩ Mai Lan Phương sáng tác và được công diễn lầu đầu vào năm 1918 ở Bắc Kinh. Lúc đầu vở kịch mang tên Hán Sở Chiến, là một trong bộ kịch 4 phần, gồm Thiên Kim Ký, Sử Ký và Hạng Vũ Ký. Năm 1922, nội dung vở kịch được chỉnh sửa và đổi tên thành Bá Vương biệt cơ.

Trải qua hai mươi phút chuẩn bị phục trang và đạo cụ rốt cuộc cũng dựng xong sân khấu. Đông đảo binh lính vây kín Phí Lạc phủ xem náo nhiệt. Uông Đông Phí nhấp ngụm rượu, chăm chú nhìn nam tử ăn mặc trang phục kỳ quái.

Bất quá thân trang phục kia cùng lớp trang dung tinh xảo vẫn lấp không được khí chất bất phàm của nam tử. Lần đầu hắn được chứng kiến một nam tử có ngũ quan thiên kiều bá mị, trong khoảnh khắc, hắn đã sa vào đôi mắt hồ thu u buồn....

Hạng Vũ cùng Lưu Bang tranh thiên hạ sau khi nhà Tần sụp đổ. Ngu Cơ là thϊếp của Hạng Vũ, thường cùng Hạng vương ra trận.

Vở kịch mở màn là khi quân Sở bị quân Hán vây ngặt ở Cai Hạ. Hàn Tín là tướng của Lưu Bang biết quân Sở chinh chiến lâu ngày, lòng nhớ cố hương bèn cho quân Hán hát những bài ca nước Sở. Quân Sở nghe xong không còn tinh thần chiến đấu, bỏ trốn rất nhiều.

Biết tình thế nguy ngập, Hạng Vũ kêu thả con ngựa quý của mình để cho nó được sống. Ngựa không chịu đi. Hạng vương lại gọi người thϊếp yêu quý của mình là nàng Ngu Cơ đến trướng. Thành Nhĩ Lang lúc này là Hạng vương đau đớn cảm khái làm thơ:

Lực bạt sơn hề, khí cái thế,

Thời bất lợi hề, Truy bất thệ

Truy bất thệ hề khả nại hà,

Ngu hề, Ngu hề nại nhược hà.*

*: Sức dời núi, khí trùm trời,

Ô Truy chùn bước bởi thời không may!

Ngựa sao chùn bước thế này?

Ngu Cơ, biết tính sao đây hỡi nàng?

Thành Nhĩ Lang nhớ lại những gì Thành Si Khải căn dặn, cố gắng diễn tròn vai Hạng Vũ. Ngoài sự mong đợi, hắn diễn phi thường tốt, cô vô cùng hài lòng.

Hạng vương ca mấy lần. Ngu Cơ múa kiếm, hoà theo:

Hán binh dĩ lược địa,

Tứ diện Sở ca thanh.

Trượng phu ý khí tận,

Tiện thϊếp hà liêu sinh.*

*: Quân Hán lấy hết đất,

Khúc Sở vang bốn bề.

Trượng phu chí lớn cạn,

Tiện thϊếp sống làm chi.

Ngu Cơ xin được chết cùng Hạng Vũ, hắn hết lực ngăn cản. Lựa lúc binh sĩ không để ý, nàng lấy gươm của Hạng Vũ cắt cổ tự vẫn.

Hạng vương bi thống rơi nước mắt. Đến mờ sáng cùng tám trăm kỵ binh liều chết phá vòng vây, chạy đến sông Ô Giang thì cùng đường, bèn tự vẫn.

Tràn pháo tay rợp trời rền vang cả thủ phủ to lớn, binh lính trầm trồ tán thán không ngớt.

Thành Si Khải thập phần nhập tâm vào cốt truyện, hoá thân thành nàng Ngu Cơ si tình quả là điều không dễ dàng. Quãng thời gian nhàn hạ lúc ở hiện đại, cô rất thích vở Bá Vương Biệt Cơ này. Đáng tiếc chưa một lần được diễn hí, ngài Alex không cho phép cô làm trò hề trước mắt những ma cà rồng dòng dõi quý tộc.

Uông Đông Phí bước lên sân khấu, vỗ tay bộp bộp, vẻ mặt hiếm thấy ôn hoà:

"Diễn hay lắm, diễn hay lắm! Khải Thành! Đêm nay ngươi sẽ diễn vở kịch khác trên giường của bổn tướng chứ?"

"Tiểu dân cung kính không bằng tuân mệnh." Thành Si Khải tựa tiếu phi tiếu hướng Uông Đông Phí đáp.

"Về phần Khải Thành ca ca, Bát Lang, đêm nay bổn tướng thưởng cho các ngươi!"

Thành Si Khải đã bị người dẫn đi. Thành Nhĩ Lang đơn độc đối diện với cục diện rối rắm.

Tám đời tổ tông nhà ngươi a Uông Đông Phí!!! Sau lần này, ta sẽ sai người bạo ngươi đến cúc nở hoa!!!