Chương 40: Mong Quân Đã Lâu (H)

Gạt tấm màn trướng một bên, cẩn thận đặt Vu Tích Viên xuống giường lớn, bản thân áp trên người nàng, Vu Tích Viên đột nhiên mở miệng:

"Khải nhi, ta chưa tẩy, người bẩn, ngươi ở đây đợi ta chút được không."

Thành Si Khải hôn lên trán nàng:

"Ân, để ta gọi nha hoàn đun nước."

Vu Tích Viên trái tim nhảy múa liên hồi nhìn người rời đi.

Nước nóng rất nhanh được chuẩn bị, trên dưới Thiên Phượng cung trống vắng không một thân ảnh, chỉ có hai vị chủ tử trong cung, Tề vương và Vu hậu.

Vu Tích Viên tẩy rất kỹ, lâu đến mức, Thành Si Khải muốn ngủ quên. Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, Thành Si Khải chống tay ngồi dậy, xoa mắt, Vu Tích Viên cấp cô kinh hỉ nhiều lắm.

Không có trang dung tinh xảo, không có bạch y cao quý, vóc dáng gầy yếu được tầng trung y mỏng manh bao bọc, sợi nước lưu lại trên suối tóc đen tuyền, xoã tung, tán loạn rơi rớt, mắt phượng nhu hoà phản chiếu Thành Si Khải ngốc lăng bộ dạng.

"Mẫu hậu..." Thành Si Khải kéo tay nàng, mặt đối mặt với nàng, mỹ lệ dung nhan chấn động tâm của cô.

"Khải nhi, ta ở..." Ngũ quan tuấn mỹ của ái nhân cận kề, hơi thở mang theo vị bạc hạ phả trên mặt Vu Tích Viên, da đầu một mảnh tê dại.

Bốn cánh môi tương dán, Thành Si Khải tỉ mỉ nhấm nháp đôi môi đỏ mọng kia, vươn đầu lưỡi, cậy mở khớp hàm e thẹn, nếm hương vị trong khoang miệng nàng, như có như không liếʍ đầu lưỡi trúc trắc của nữ tử. Vu Tích Viên siết chặt cánh tay cô, chậm chạp thừa thụ khoái ý do Thành Si Khải mang đến.

Tách ra, lại thϊếp đến, một lần hơn một lần nhiệt hôn.

Dùng chút lực lôi kéo nàng ngã xuống giường, cảm thụ sức nặng đè ép thân thể, Vu Tích Viên có chút mộng.

Nàng vươn tay tháo xuống trâm cài của Thành Si Khải, ba ngàn thanh ti nhất thời buông thả, một ít sợi tóc đáp trên mặt nàng.

Ngứa.

Ôn nhu vỗ về Thành Si Khải sợi tóc, xúc cảm thật tốt, lại mềm, lại thơm.

"Khải nhi nếu vận nữ trang, hẳn sẽ trở thành một tuyệt sắc mỹ nhân đây."

Bên tai là tiếng cười khúc khích của Vu Tích Viên, Thành Si Khải đồng tử khẽ dao động:

"Nếu mẫu hậu thích, sau này hằng ngày ta đều vận nữ trang cho người xem."

"Khải nhi, không chuẩn gọi mẫu hậu." Vu Tích Viên tay mơn trớn ngũ quan tuấn mỹ phút chốc khựng lại, thanh âm ngập ngừng.

"Viên nhi..."

Hôn khắp khuôn mặt nàng, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, tay lướt xuống giải khai trung y, thân thể tuyết trắng nhất nhanh nhị sở đập vào tầm mắt Thành Si Khải.

Cô choáng ngợp, huyết mạch như núi lửa phun trào, nói năng lộn xộn:

"Viên nhi, nàng...."

"Khải nhi, đừng nói, hôn ta..."

Để một nữ tử đứng đầu thiên hạ buông xuống tôn nghiêm, Thành Si Khải nghĩ, bản thân là cỡ nào may mắn có được tâm nàng.

Vu Tích Viên choàng tay qua cổ Thành Si Khải, dâng lên môi thơm.

Nàng không vận yếm thật thuận tiện cô thước tấc tiến tới. Gặm nhắm cần cổ thon dài non nớt, lưu luyến hít ngửi nơi đó hồi lâu, nỗ lực nhịn xuống cơn khát máu.

Lưỡi phác họa đường nét xương quai xanh khiêu gợi, để lại rất nhạt dấu vết, trườn xuống rãnh ngực sâu hun hút, hôn lên bầu ngực mềm mại, há miệng, ngậm viên anh đào đứng thẳng, vươn lưỡi đùa bỡn, tay kia cũng không nhàn rỗi, bắt lấy khỏa còn lại, nắm trong tay vân vê, nhào nặn đủ loại hình dạng.

Vu Tích Viên cắn môi, tận lực kiềm chế thanh âm phóng đãng tràn ra, đột nhiên Thành Si Khải hút mạnh, nàng thất thố kêu lên một tiếng:

"Ân...."

Thanh âm này...

Quá mức dễ nghe rồi....

Hảo êm tai....

Viên anh đào từ trong kẽ tay Thành Si Khải chui ra, hai ngọn núi tuyết cao ngất bị Thành Si Khải nghịch thật lâu, nàng khép chân, nơi nào trống rỗng khó nhịn khiến nàng nhíu lại mày đẹp.

Bàn tay hơi lạnh du tẩu trên da thịt loã lồ của nàng, động tới đâu, nơi đó liền nổi lên tầng tầng phản ứng. Vu Tích Viên đưa tay lên miệng cắn cắn, nàng cũng là dung túng cô tuỳ ý vuốt ve.

Eo thon bị giữ chặt, đầu lưỡi kia chạm đến rốn nàng, Vu Tích Viên khẽ hừ, nhắm chặt mắt, giây tiếp theo sững sốt mở mắt ra, giữa hai chân cảm giác mát, tiết khố đã thoát, hơi thở nặng nề phả vào thánh địa huyền bí.

"Khải nhi, đừng mà, không cần liếʍ nơi đó...." Vu Tích Viên muốn đẩy cái đầu đang vùi giữa hai chân ra thế nào biến thành hoan nghênh Thành Si Khải làm bậy.

"Trên người Viên nhi, nơi nào cũng thơm, ta ngửi hoài cũng không chán, hiện giờ phát hiện thêm một địa phương cực kỳ mỹ lệ nữa, Viên nhi, nàng muốn biết không?"

Tách ra béo mập cánh hoa, liếʍ thỉ hoa hạch sưng tấy vì động tình, âm mao mềm mại thi thoảng ma sát cánh mũi khiến tâm cô một trận nhộn nhạo, hạ bộ trướng đau, đội lên khỏi lớp vải vóc, thái dương xuất mồ hôi vì nhẫn nại, cô sợ kinh động nàng.

Ngón tay Thành Si Khải kẹp lấy hoa hạch, dịu dàng xoa nắn đón lấy tiếng nức nở của Vu Tích Viên, lần nữa liếʍ đến tiểu huyệt thoi thóp, nơi đó giàn giụa mật dịch ngọt ngào, ướt rối tinh rối mù. Đầu lưỡi tinh ranh ngược dòng len lỏi bên trong dũng đạo chật hẹp, tàn sát bừa bãi, thân thể Vu Tích Viên không tự chủ được mà mềm xuống.

Đại não oanh một tiếng, tầm mắt giật nhoè không rõ, một dòng nước ấm chảy qua, lối mòn đột ngột co rút dữ dội, không chừa cơ hội cho cái lưỡi kia quay đầu.

Kɧoáı ©ảʍ lạ lẫm làm cơ thể nàng triều hồng, lâng lâng thư thái.

"Mẫu hậu mẫn cảm thật đó..."

"Thành Si Khải." Vu Tích Viên thẹn quá hoá giận, vẻ băng lãnh ngày nào giờ khắc này tiêu thất, thay vào đó, chỉ còn lại nữ tử vì ái nhân mà nở rộ, vì ái nhân mà trầm mình dục hải.

Tiếng vải vóc rơi xuống sàn, Vu Tích Viên cảm thấy vật gì đó nóng bỏng, cứng rắn chạm vào thánh địa, theo bản năng mím môi.

Thanh âm Thành Si Khải khản đυ.c, hoàn toàn bị du͙© vọиɠ vây khốn, mà Vu Tích Viên hai mắt đều nổi sương mù:

"Viên nhi, ta luôn muốn đối nàng làm như vậy từ lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng."

"Hồ ngôn loạn ngữ."

"Ta đã chờ ngày này rất lâu, thật nhiều năm ròng mòn mỏi."

"Khải nhi."

"Ân?"

"Ta rốt cuộc đợi được ngươi, ta tình lang."

Khoé mắt ửng đỏ, Thành Si Khải thật sâu hôn nàng, đem hơi thở nàng dung nhập cốt tuỷ.

Trong bóng đêm, đôi đồng tử hổ phách sáng rực tựa thiên hà, thâm tình mà nhìn nàng, Vu Tích Viên quên đi tháng ngày, hoàn toàn trầm luân.

Cự long ma xát hoa viên yếu ớt, đem u cốc chảy càng nhiều mật dịch, nhỏ giọt rơi xuống sàn đan. Mắt thấy nàng tình triều lên cao, Thành Si Khải đem cả căn cự long dính đầy mật dịch ấn vào lỗ nhỏ, chậm rãi nhấn hông, mười ngón tương khấu.

"Khải nhi, muốn ta."

Dũng đạo dị thường chập hẹp, thật vất vả đưa được nửa căn đi vào, mùi máu tươi nồng khoang mũi, vốn là ma cà rồng nên đối huyết tinh mùi vị phi thường nhạy cảm. Thành Si Khải nhãn thần chợt loé:

"Viên nhi, nàng, nàng là xử nữ, vì sao......"

"Ta muốn dành cho Khải nhi những gì tốt đẹp nhất của ta." Nói đoạn liền quặp hai chân quấn ngang eo Thành Si Khải hối thúc cô toàn bộ đi vào.

Đau đớn âm ỉ từ hạ thân truyền đến lại bị cả căn cự long thô tráng khủng bố nhồi, Vu Tích Viên nhíu mày, bụng dưới trướng căng vô cùng, dũng đạo không còn kẽ hở, ép cự long đau đớn không thôi.

Thành Si Khải nhu ấn bụng dưới của nàng, cảm nhận nàng thả lỏng mới dám dụng lực ra vào. Các nàng đồng dạng thở ra một hơi, tiếng nỉ non từ miệng Vu Tích Viên phát ra khiến cự long kinh người thêm trướng to vài phần.

"Khải nhi...trướng quá...nó còn lớn nữa sao....." Vu Tích Viên ngây ngô hỏi.

"Nàng nhẫn nại một chút, một chút liền hảo rồi...."

Thành Si Khải đổ gục lên thân thể mềm mại, chôn đầu tại cần cổ nàng liếʍ láp, động tác ra vào mỗi lúc mỗi nhanh bất quá cô sợ làm đau nàng nên không dám lỗ mãng.

"Khải nhi.....ta không cảm thấy nó nhỏ lại chút nào......" Vu Tích Viên thống khổ thở dốc, một tay vùi vào tóc Thành Si Khải, một tay bấu víu tấm lưng trơn bóng.

"A.....thật kỳ lạ....hẳn nó yêu thích nơi đó của nàng....nên mới không muốn nhỏ lại....."

"Viên nhi....nàng xem....nàng hút ta thật chặt....."

"Khải nhi....sâu quá...." Vu Tích Viên đã không còn ngăn được, tiếng rêи ɾỉ mị nhân vang vọng cả căn phòng.

Thành Si Khải tách chân nàng thật rộng, giữ chặt eo nàng, cự long đỉnh thẳng vào hoa tâm, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt trùng kích khiến Vu Tích Viên run lẩy bẩy. Hàng ngàn cái miệng nhỏ nhắn gặm mυ"ŧ cự long, siết chặt đến hít thở không thông, gian nan thúc hông, kéo cự long ra ngoài rồi lại xuyên vào tận cùng.

Da thịt va chạm phát ra thanh âm nặng nề dâʍ đãиɠ, hơi thở khản đυ.c trầm thấp, tiếng rêи ɾỉ khiến nhân tâm mê muội, mồ hôi giăng kín hai cỗ thân thể giao thoa, hết thảy quyện vào nhau, điên long đảo phượng.

"Không cần....nó lại lớn....không cần cắm sâu như vậy......" Vu Tích Viên khóc nức nở, sóng triều ập đến khiến nàng đại não trống rỗng mê man.

"Nàng luôn không thành thật nha, miệng nói không cần mà nơi này lại gắt gao ăn tươi nuốt sống ta."

Vu Tích Viên không thể tiếp tục chống đỡ thân thể lung lay sắp đổ. Nàng thét chói tai, tay nắm chặt hai cánh tay giữ eo mình đến trắng bệnh, từ chỗ sâu phun ra một dòng nước cực ấm xối về phía qυყ đầυ xung huyết. Thành Si Khải cắn môi, tận lực khắc chế khát khao bắn tinh mãnh liệt, đem vành tai non mềm mυ"ŧ lấy, thanh âm đứt quãng:

"Đợi thêm chút nữa, ta sẽ trao cho nàng thứ ta tích tụ đã lâu!"

Thần trí đã mê muội không rõ phương hướng, thân thể tựa hồ bị lật nghiêng sang một bên, người kia ở phía sau giữ lấy nàng, đem môi nàng mυ"ŧ lấy, tay bắt nàng nộn nộn ngực làm tù binh, tay kia nâng cao chân nàng, vật thô tráng kia lại dây dưa xuyên vào.

Nơi các nàng kết hợp mật dịch văng tung toé, rừng rậm thấm đẫm sương mai, cự long kinh người kia dường như va chạm không biết mệt mỏi. Vu Tích Viên bị cực đại kɧoáı ©ảʍ tra tấn muốn phát điên, thân thể hư thoát, bụng dưới một trận co rút, hút lấy hút để du͙© vọиɠ khổng lồ của ái nhân.

Sợi tóc các nàng đan vào nhau, trong mắt chỉ có đối phương bóng dáng, Thành Si Khải thở dốc, đem chân nàng giương càng cao, chôn cả chiều dài vào tiểu huyệt, đỉnh thẳng hoa tâm nhu nhược, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi đặc sệt từng luồng từng luồng phóng vào thành tử ©υиɠ.

"Ân.....a............."

Vu Tích Viên xụi lơ làm ổ trong ngực Thành Si Khải, thân thể vẫn còn co giật vì chưa dứt được tình triều, cô chậm rãi ra vào, mật dịch hoà bạch trọc chất lỏng chảy xuống bắp đùi, tưới ướt cả sàn đan.

"Viên nhi, ta yêu nàng."

Một đêm này, thị vệ canh gác nghiêm ngặt Thiên Phượng cung, là ai cũng không thể bước vào.

Một đêm này, bầu trời tối mịt, mây đen giăng kín lối, quạ bay xào xạc kêu la đinh tai nhức óc, khung cảnh u ám vây kín cả hoàng cung.

Lam Phỉ Nhi lạnh lùng nhìn nam tử trước mắt, thanh âm không có nửa điểm độ ấm:

"Có việc hệ trọng gì mà khiến Trang vương đích thân tới nơi này tìm bổn cung?"

Thành Biện Lâm híp mắt cười:

"Bổn vương biết Quý phi nương nương đây không vừa mắt phụ hoàng của ta, Lam gia tương lai, chẳng lẽ người không quan tâm?"

"Không cần nhiều lời!"

"Ta muốn cùng nương nương hợp tác, Lam gia binh quyền nếu vào tay ta, triệt tiêu được phụ hoàng là chuyện sớm muộn không những vậy nương nương sẽ có tương lai tốt đẹp hơn và Lam gia càng thêm hùng mạnh."

"Lời đề nghị của vương gia đương nhiên không tồi, bất quá, nếu ngươi đến chỉ để nói vậy, chẳng phải quá xem thường bổn cung rồi, canh giờ đã trễ, cảm phiền vương gia lui, bổn cung muốn chợp mắt." Lam Phỉ Nhi nheo mắt đầy nguy hiểm.

Hừ, ta mới không cần tên hồ ly như ngươi quản, cẩu hoàng đế kia bị ta tính kế, sớm muộn cũng chầu Diêm vương thôi, Lam gia tương lai sống chết ra sao thì cùng ta hà quan?

Nếu ngươi có biện pháp khiến phu quân yêu ta, quay trở lại bên cạnh ta, ta còn miễn cưỡng đồng ý đây!

"Thất lễ rồi, thất lễ rồi, nương nương không đồng ý thì đành vậy nhưng mong nương nương suy nghĩ kỹ những lời bổn vương vừa nói, bổn vương mạn phép."

Thành Biện Lâm siết chặt nắm đấm trong tay, hắn khí đến hai tròng mắt đỏ bừng:

"Nữ tử rắn rết, khiến bổn vương nhục nhã như vậy, ngươi và Lam gia nhất định phải trả giá đắt vì những lời hôm nay!"Khi Ma Cà Rồng Xuyên Về Cổ Đại - Chương 40: Mong Quân Đã Lâu (H)Đừng rì pọt ta a :(((