Chương 35: Hoạ

Hai dãy quan đại thần im thin thít, trầm mặc hướng ánh mắt lên người nam tử tuấn mỹ đứng giữa Hàm Long điện. Thành Si Khải cô xưa nay không thích đối ai quỵ gối khom lưng nên ngồi trên long ỷ nam tử cũng chẳng xoay chuyển được cô, trừ một người, Vu Tích Viên

Thành Si Khải nhàn nhạt nói:

"Phụ hoàng, người cho gọi nhi thần"

"Ân, Khải nhi không cần đa lễ, tự nhiên đi"

"Là, phụ hoàng"

Thành Si Khải đồng tử sắc bén nhanh chóng tìm thấy bóng dáng Thành Ninh Hinh đứng trên hai dãy quan đại thần, trong khoảnh khắc, hai đôi mắt va chạm. Thành Ninh Hinh bất tri bất giác có điểm hoảng hốt, có lẽ hôm nay khí trời vô cùng tốt nên nàng mới thấy Thành Si Khải phi thường tuấn lãng đâu. Thật sự, dung nhan như vậy, kẻ nào không mê muội đây

Thành Si Khải hơi giương khoé môi, vẻ mặt bối rối của Thành Ninh Hinh vừa rồi, cô thu hết trong mắt. Nữ tướng quân cao cao tại thượng chinh chiến sa trường bao nhiêu năm, hôm nay bắt gặp biểu cảm đó trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng quả thực rất khả ái đâu

Thành Ninh Hình buồn bực, Thành Si Khải cười cái gì nga.

Thành Húc Khiêm ho khan hai tiếng:

"Hôm nay trẫm triệu các ngươi đến để thông cáo, ý trẫm đã quyết từ lâu, xét thấy Tề vương thông minh, quyết đoán trong mọi việc, trẫm sẽ cho Tề vương dẫn bốn mươi vạn tinh binh đến Tô Hưng bình phản quân, song bên cạnh đó, vẫn còn nhờ Trưởng công chúa tương trợ Tề vương"

Ngay lập tức, tiếng xì xào bàn luận nổi lên, một vài đại thần không cam tâm đứng ra khỏi hàng:

"Muôn tâu bệ hạ, Tề vương tuổi nhỏ, đến Tô Hưng bình phản quân, trăm bại nhất thắng, bốn mươi vạn tinh binh nói nhiều không nhiều ít không ít, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn"

"Bệ hạ, thần xin người hãy suy nghĩ lại, Tề vương non nớt, không có kinh nghiệm chinh chiến sa trường, địa hình Tô Hưng trắc trở khôn lường, khí hậu lại khắc nghiệt, sợ Tề vương sẽ kham không nổi"

"Bệ hạ, thần nghĩ đến Tô Hưng bình phản quân lần này hợp lí nhất là Trang vương, hắn am hiểu dùng binh sĩ hơn nữa hùng tài kỳ lược, bệ hạ minh xét...."

Thành Húc Khiêm đau đầu, hắn tức giận đập bàn, tấu chương cũng vì thế mà rơi xuống:

"Các ngươi đều câm miệng cho trẫm, Tề vương là Tề vương, không thay đổi, bãi triều, hừ" Thành Húc Khiêm hừ lạnh phất tay áo rời đi

Quan đại thần chảy một thân mồ hôi hột, khép nép uyển chuyển tận lực tránh né nhãn thần lạnh lùng của Thành Si Khải. Hàm Long điện rộng lớn chỉ còn Thành Si Khải và Thành Ninh Hinh

"Hoàng cô..."

"Ân, thời gian thong thả đọc thêm vài cuốn về thuật dụng binh đi, nếu có gì thắc mắc đến phủ của ta gặp ta, ta luôn tại nơi đó" Thành Ninh Hinh vén tóc mai, thu lại bộ dáng hoảng loạn toan rời đi

Một bàn tay níu nàng lại. Thành Si Khải khoé môi cong cong, chìa tay:

"Hoàng cô, ngươi đánh rơi"

"Ân...." Thành Ninh Hinh nhận trâm cài, ngượng ngùng gật đầu, gò má sót chút mây đỏ

Thành Si Khải cười cười trông theo thân ảnh thon dài của nữ tử....

Trong cung có xây một chiếc cầu, nối giữa Ngự Hoa viên và Nhật Nguyệt hồ, cảnh đẹp ý vui, cá nước vẫy vùng. Trên cầu, lam y nữ tử nhìn xuống mặt hồ phẳng lặng, như có như không nói:

"Tiểu Khải, sắp tới, đệ phải hành quân sao?"

Thành Si Khải gật đầu: "Đúng vậy"

"Tô Hưng khí hậu khắc nghiệt, dọc đường thổ phỉ nhiều vô kể hơn nữa bá tánh lầm than, Tiểu Khải, đệ...."

"Tương Hi, ta hiểu, ta biết chừng mực, ta sẽ đề phòng"

"Ừm, đệ phải cẩn trọng, Tiểu Khải..."

Có rất nhiều lời ta không thể nói cùng ngươi, chỉ mong sao, ngươi bình an một đời, với ta, bấy nhiêu đó là đủ rồi

"Ngày kia ta đến Tô Hưng rồi, chúng ta ôm một cái, xem như tiễn biệt được không?" Thành Si Khải giang rộng hai tay, thần tình chờ mong

"Xem đệ kìa, đệ làm vậy, ta cự tuyệt được sao?"

Trong lòng cảm thụ được nhuyễn ngọc ôn hương. Thành Si Khải ôn nhu ôm trọn nàng vào lòng, Quý Tương Hi nhắm mắt, áp tai nơi ngực trái, nghe tiếng tim đập hữu lực của đối phương. Góc khuất Thành Si Khải không thấy được, Quý Tương Hi thầm lặng chảy xuống dòng lệ

"Chủ tử, người...." Tống Phùng khẩn trương đến độ hai hàng lông mày nhíu chặt

Vu Tích Viên cười khổ:

"Tống Phùng, cứ mặc họ, đừng xen vào, hồi Thiên Phượng cung"

Vu Tích Viên vươn tay hứng hoa đào rơi, không ngoái đầu nhìn lại dù chỉ một lần cũng không muốn người kia nhìn thấy nàng, nàng không mong người kia thấy nàng nan kham cùng cực....

Đúng như lời hứa. Đêm hôm đó, Thành Si Khải nói dối Vu Tích Viên ra ngoài có đại sự nhưng thực chất lộ trình của cô là hướng Sơn Âm cung, lần đầu nói dối nàng cũng là lần cô khắc ghi suốt đời

Vừa bước vào đã nghe mùi huân hương đằm thắm nồng nàn. Thành Si Khải chỉ hơi nhíu mày, không có như trước thái độ gay gắt, cung nhân dẫn cô đến tẩm cung của Lam Phỉ Nhi

Tấm màn trướn rộng mở, Thành Si Khải chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng. Nữ tử nằm trên giường, đỏ rực y bào chảy xuống phân nửa, lộ ra xương quai xanh mê người, ba ngàn thanh ti khoác hờ bả vai, một nửa rơi lả tả trước tuyết phong, làn da thiên sinh trắng nõn. Nữ tử thấy Thành Si Khải, nhướn mi, cmị nhân cười:

"Phu quân, nhân gia đợi ngươi đã lâu"

Thành Si Khải giả ngơ không nghe, ngồi xuống chiếc bàn lớn, bày ra dụng cụ vẽ tranh:

"Khụ, ngươi muốn tư thế nào?"

"Như này đi" Lam Phỉ Nhi giữ nguyên tư thế nằm trên giường, ánh mắt nóng bỏng đăm đăm nhìn Thành Si Khải, bại lộ thon dài hai chân ngoài không khí, thập phần quyến rũ, khuynh đảo thiên địa

Thành Si Khải khẩn trương đến độ bàn tay cầm cọ có điểm phát run. Một tờ, hai tờ, ba tờ, đến tờ thứ năm Thành Si Khải mới bình ổn lại tâm tình, hít thở thật sâu, chăm chú đặt cọ phác họa ngũ quan nữ tử

Huyệt thái dương cơ hồ đã bị mồ hôi vây kín bất quá Thành Si Khải không một khắc lơ là.

Lam Phỉ Nhi mị hoặc, đúng, cô không phủ nhận, cô không mấy hảo cảm với nữ tử này nhưng sao đêm nay trái tim cô xao động như vậy đây, huyết mạch cường đại kia lại rục rịch trỗi dậy rồi

Đồng tử dần đỏ lên, ý thức phiêu tán hỗn độn, trầm mê Lam Phỉ Nhi ngũ quan diễm mỹ tuyệt luân. Thành Si Khải nội tâm không ngừng kêu gào lãng tránh, thầm than hai tiếng, không xong

Thanh âm ngọt ngào tận xương tủy của nữ tử rót vào tai:

"Phu quân, ngươi làm sao chảy nhiều mồ hôi thế này, để nhân gia hầu hạ phu quân hong khô người nga..."

Lam Phỉ Nhi nắm cây cọ đặt gọn một bên, câu lấy người Thành Si Khải, dẫn dắt cô từng bước từng bước, gót chân chạm thành giường, ngã xuống.

Thành Si Khải ngây ngốc vuốt tóc nàng, mơn trớn đôi môi đỏ mọng no đủ, bản thân thì hãm sâu trong đôi đồng tử đen láy lúc nào không hay

"Phu quân, nhân gia có đẹp không?"

"....."

"Phu quân ngoan trả lời, nhân gia có đẹp mắt không, phu quân có thích ta không?" Lam Phỉ Nhi nhấn đầu Thành Si Khải, hơi thở thơm ngát đều phả trên mặt đối phương

"Đẹp....thích...."

"Thật ngoan, muốn nhân gia, đêm nay, điên cuồng muốn ta, hung hăng phá hủy ta, lộng khóc ta...."